BÓNG RẮN - Trang 225

"Được, thưa cậu chủ," hắn rùng rùng đáp. "Cho tôi vài giờ đi. Có

điều, chúng ta hình như đang mắc cạn ngay giữa sa mạc.

Chuyện đó sau rồi hẵng hay, tôi nói. "Giờ cứ lo sửa tàu trước đã. Ở

đây chờ chúng tôi trở lại. Khi đấy ngươi sẽ nhận thêm lệnh sau.

"Tuân lệnh." Lưỡi Rìu Vấy Máu quay lại bắt đầu rùng rùng vào đám

thủy thủ đoàn cầu lửa bằng thứ ngôn ngữ tôi không hiểu được. Bọn thủy thủ
nhốn nháo bắt tay vào việc.

Setne mỉm cười "Thấy chưa, mọi việc đều tốt đẹp!"
"Trừ việc chúng ta sắp hết thời gian." Tôi nhìn lên mặt trời. Tôi đoán

giờ này chắc tầm một hai giờ chiều, trong khi còn nhiều thứ phải làm trước
khi Ngày tận thế xảy ra vào sáng mai. "Đường hầm này dẫn tới đâu?
Serapeum là gì? Sao Hapi bảo rằng nó là cái bẫy?"

"Nhiều câu hỏi quá, " Setne đáp lời. "Thôi nào, đi đi rồi biết. Rồi cậu

sẽ thấy thích nơi này thôi."

Nhưng tôi chẳng thích nơi này chút nào.
Các bậc thang dẫn xuống một cái sảnh rộng được đục từ đá móng

vàng. Trần nhà hình vòm rất thấp, tôi có thể chạm tay mà không cần với.
Tôi nhận thấy chắc chắn đã từng có vài nhà khảo cổ đến đây, bằng chứng là
mấy cái bóng đèn không chóa đang hắt bóng dọc theo mấy cái cửa tò vò.
Những cây cột bằng kim loại giằng chống tường, nhưng vết nứt trên trần
nhà khiến tôi thấy không an toàn. Tôi chưa từng thấy thoải mái trong không
gian khép kín cả.

Cứ cách quãng hơn chín mét lại có một cái hốc tường vuông mở lên

mặt này hoặc mặt kia của sảnh chính. Trong mỗi hốc đặt một cái quách
không giá đỡ bằng đá.

Sau khi đi qua quan tài thứ tư, tôi dừng lại hỏi "Mấy cái quan tài này

quá lớn so với người thường. Có gì trong đó?"

"Bò," Setne bình thản trả lời
"Hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.