BÓNG RẮN - Trang 234

Hắn đúng đấy, Horus bảo. Tên người phàm này có đầu óc nhỉ.
Quyết định đi chứ, tôi kêu ca.
"Carter, đừng nghe hắn." Zia nói. "Setne, dù ngươi đang định làm gì

đi nữa – ngừng lại đi. Ngay đi."

"Tôi định làm gì chứ? Này, cô bé –"
"Đừng gọi ta là cô bé!" Zia nói.
"Ê, tôi về phe cô cậu mà," Setne hứa hẹn. "Quyển sách đang ở ngay

đây, bên trong cái bệ. Ngay khi con bò cử động –"

"Con bò cử động hả?" tôi hỏi lại.
Setne nheo mắt. "Chẳng phải tôi dã nói rồi sao? Tôi lấy ý tưởng này

từ kỳ lễ mà thời xưa bọn tôi từng có, Lễ hội Sed. Cực kỳ vui! Cậu đã từng
tham gia lễ hội bò rượt ở, đâu ấy nhỉ, ở Tây Ban Nha ấy?"

"Pamplona," tôi đáp. Lại thêm một làn sóng phẫn nộ dâng trào trong

lòng. Cha tôi từng một lần dẫn tôi đến Pamploma, nhưng ông không cho
phép tôi xuống đường khi mấy con bò chạy qua các dãy phố. Ông cho rằng
quá nguy hiểm – làm như cuộc đời bí mật của ông là một pháp sư thì không
nguy hiểm bằng ấy.

"Đúng rồi, Pamplona," Setne gật gù. "Cậu có biết truyền thống đó bắt

đầu từ đâu không? Từ Ai Cập. Các vị pharaoh phải thực hiện nghi thức
chạy đua đó để chứng tỏ quyền lực của một đức vua, chứng tỏ sức mạnh, để
được các thần phù hộ - ba cái thứ tạp nham ấy đấy. Thời sau, nó chỉ còn là
một trò chơi, chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng lúc mới đầu thì nguy hiểm thật
sự. Chỉ có sống hoặc chết."

Ngay khi Setne nói từ chết, bức tượng bò bắt đầu chuyển động. Nó

khó nhọc duỗi chân. Đoạn nó cúi đầu xuống rồi nhìn chằm chằm vào tôi,
thở phì ra một đám bụi.

"Setne!" Tôi với ray rút kiếm, tất nhiên kiếm đâu có đó. "Dừng cái

thứ kia lại đi, bằng không ta sẽ quấn ngươi tức thì –"

"Ồ, tôi sẽ không làm thế đâu," Setne cảnh báo. "Này, tôi là người duy

nhất có thể lấy cuốn sách lên mà không bị chừng mười sáu lời nguyền khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.