BÓNG RẮN - Trang 270

Đấy cùng là câu lệnh tôi đã dùng để sửa lại cửa hàng đồ lưu niệm ở

Dallas, cùng câu lệnh chú Amos đã dùng kỳ Giáng sinh vừa rồi khi chú biểu
diễn cách hàn gắn chiếc đĩa trà bị vỡ. Và với lòng đoán chắc đáng sợ, tôi
biết đây sẽ là lời chú cuối cùng mà Walt nói ra.

Anh đổ sụm về trước. Tôi chạy đến bên anh. Ôm đầu anh vào tay. Hơi

thở anh khò khè.

“Có tác dụng,” anh thều thào. “Nào... gửi cái bóng đến cho Bes. Em sẽ

phải-”

“Walt, xin anh,” tôi nói. “Bọn em có thể đưa anh về Vùng Một. Các

thầy thuốc có lẽ sẽ-”

“Không, Sadie...” Anh ấn tượng sáp vào tay tôi. “Nhanh lên.”
Tôi cố tập trung. Hầu như là không thể, nhưng tôi đã cố đảo ngược

được lời của lời nguyền. Tôi điều khiển sức mạnh vào trong tượng sáp và
hình dung ra Bes như trước đây đã từng. Tôi hối thúc cái bóng đi tìm chủ
nhân của mình, tái đánh thức linh hồn của ông ấy. Thay vì xóa bỏ Bes khỏi
thế giới, tôi cố họa lại ông ấy vào toàn cảnh, lần này là bằng loại mực vĩnh
cửu.

Bức tượng sáp hóa thành khói rồi biến mất.
“Có - có tác dụng không vậy?” tôi hỏi
Walt không trả lời. Hai mắt anh nhắm nghiền. Anh nằm im như tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.