BÓNG RẮN - Trang 298

tận, điều cuối cùng mà tôi muốn là phải gieo ra lời chú có khả năng triệu
gọi một phần hồn của Apophis. Làm thế giống như là bắn súng pháo sáng,
ra hiệu rằng: Ê này, cái bóng to tướng xấu xa kia! Bọn tao đây này! Tới đây
mà giết chúng tao đi!

Nhưng mà, tôi không thấy bọn tôi còn được lựa chọn nào khác.
Zia thi hành phận sự. Đây là một câu thần chú dễ ợt, loại một pháp sư

sẽ dùng để gọi shabti, hay một cây phủi bụi có ếm bùa, hay đơn giản là bất
cứ sinh vật cấp thấp nào từ Cõi Âm.

Khi Zia dứt lời, một cơn chấn động lan ra tứ phía, như thể cô ấy vừa

thả một phiến đá khổng lồ xuống Biển Hỗn Mang. Sự khuấy động ấy lăn
tăn lan đến bờ biển ngược lên mấy ngọn đồi.

“Ừm... gì thế?” tôi hỏi.
“Tín hiệu báo nguy,” Setne bảo. “Tôi đoán là cái bóng vừa mới kêu gọi

các nguồn lực Hỗn Mang bảo vệ cho nó.”

“Hay nhỉ,” tôi nói. “Thế chúng ta tốt hơn nhanh nhanh lên. Đâu là-?

Ồ...”

Sheut của Apophis thật lớn, tôi phải mất một lúc mới hiểu ra mình

đang nhìn vào cái gì. Cột tháp trắng dường như tỏa một cái bóng ngang qua
biển; nhưng khi cái bóng tối dần đi, tôi nhận ra đấy không phải là bóng đổ
của cột tháp. Đúng hơn là, cái bóng quằn quại ngang mặt nước như phần
của một con rắn khổng lồ. Cái bóng lớn dần lên cho đến khi đầu con rắn
gần chạm đến đường chân trời. Nó chém ngang xuống biển, lưỡi thò ra thụt
vào, cắn bập vào hư không.

Hai tay tôi run rẩy. Bên trong tôi có cảm giác như mình vừa mới tợp

một ly tướng nước Hỗn Mang. Cái bóng của con rắn thật lớn, tỏa ra thật
nhiều sức mạnh, đến nỗi tôi không thể thấy được làm sao mà chúng tôi có
thể bắt được nó. Tôi đã đang nghĩ gì thế nhỉ?

Chỉ có một điều giúp tôi không thất kinh tán đởm.
Con rắn không được tự do hoàn toàn. Hình như đuôi nó bị neo vào cột

tháp, như thể ai đó đã đóng cọc ngăn không cho nó thoát đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.