BÓNG RẮN - Trang 313

chắn là không biết mình đang cảm thấy thế nào, hay liệu mình còn muốn
gặp lại anh ấy không nữa.

Tôi cố gạt suy nghĩ ấy qua một bên. Chúng tôi vẫn còn cần phải đánh

bại Apophis. Ngay cả đã bắt được bóng của nó rồi, cũng không có gì đảm
bảo rằng chúng tôi sẽ bỏ bùa thành công. Tôi không cho là Apophis sẽ đứng
ì ra đó trong khi chúng tôi ra sức tẩy xóa hắn ra khỏi vũ trụ này. Và hoàn tất
rất có khả năng rằng việc nguyền rủa sẽ cần đến nhiều phép thuật hơn là tôi
và Carter có, đó là đã kết hợp với nhau rồi ấy. Nếu chúng tôi tàn đời, tình
trạng khó xử của tôi với Walt sẽ chẳng là rắc rối gì nữa.

Ấy vậy mà, tôi không thể thôi không nghĩ về Walt/ về hai người họ -

về đôi mắt nâu ấm áp của họ hòa quyện vào nhau đến hoàn hảo, về nụ cười
của Anubis trên mặt Walt trông tự nhiên đến lạ.

Hừ! Như thế này không có ích gì hết.
Chúng tôi leo lên con thuyền mặt trời – Carter, Zia, Bes và tôi. Tôi

nhẹ người hết chỗ nói khi chú lùn yêu thích của tôi sẽ tháp tùng chúng tôi
trong trận chiến cuối cùng. Lúc này đây tôi cần có một vị thần xấu hoắc
đáng tin trong cuộc đời mình.

Nơi mũi tàu, Sobek kẻ cựu thù của chúng tôi nhìn tôi với nụ cười cá

sấu, mà tôi nghĩ đấy là kiểu cười duy nhất gã có. “À… đám nhóc con nhà
Kane đã quay về.”

“Á, à,” tôi quặc lại, “thần cá sấu muốn răng mình bị đạp thụt vào đây

mà.”

Sobek hất cái đầu đóng vảy xanh lè của mình ra sau và cười lớn. “Nói

hay lắm, bé con! Miệng nhà quan có gang có thép đấy.”

Tôi cho rằng câu đấy có nghĩa tán dương. Tôi quyết định nhếch mép

cười với gã ta rồi quay lưng đi.

Sobek chỉ coi trọng sức mạnh. Trong lần giáp mặt đầu tiên, gã ta dìm

Carter xuống dòng Rio Granda và bạt tôi một cú bay thẳng đến biên giới
bang Texas và Mexico. Từ bấy đến nay chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì
hơn cả. Theo những gì tôi nghe thấy, thì gã ta chỉ đồng ý về phe chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.