BÓNG RẮN - Trang 374

Trong lúc Carter ở cạnh Zia trong bệnh xá, tôi thơ thẩn ngoài hành

lang Vùng Một, nhưng vẫn chẳng thấy tăm tích gì của Walt. Tôi cố dùng
bùa shen của mình liên lạc với anh ấy. Không ai trả lời. Thậm chí tôi cố liên
lạc để xin lời khuyên từ Isis, nhưng nữ thần đã ra đi yên ắng. Tôi chẳng
thích điều này chút nào.

Bởi thế, thú thật tôi chẳng chú ý gì trong Sảnh Thời Đại suốt bài diễn

văn tuyên thệ be bé của Carter: Cảm ơn tất cả mọi người đã tin tưởng và
tôn tôi làm pharaoh… vân vân và vân vân…

Tôi thấy vui khi được ghé thăm Địa Ngục và đoàn tụ với cha mẹ. Ít ra

họ không bị ngoài phạm vi giới hạn gì. Nhưng tôi lại thất vọng khi không
tìm thấy Walt dưới này. Ngay cả nếu như anh ấy bị cấm đi vào thế giới
người phàm, vậy ít ra anh phải ở Sảnh phán xét làm nhiệm vụ của thần
Anubis chứ?

Đấy là lúc mẹ tôi kéo tôi sang một bên. (Tất nhiên là không phải kéo

theo nghĩa đen. Là một hồn ma, mẹ không thể kéo tôi đi đâu được cả.) Hai
mẹ con đứng bên trái bệ ngai vàng nơi dàn nhạc hồn ma đang chơi nhạc rất
sống động. JD Grissom và vợ ông ta, Anne, mỉm cười với tôi. Trông họ thật
hạnh phúc, và tôi thấy mừng cho họ, nhưng vẫn không khỏi cảm giác tội lỗi
khi nhìn họ.

Mẹ tôi giật giật sợi dây chuyền trên cổ - một bản sao bùa hộ mệnh

tyet của tôi. “Sadie… hai mẹ con mình chưa từng nói chuyện nhiều với
nhau.”

Thế là hơi nói giảm đi đấy, chứ thật sự mẹ đã mất khi tôi mới sáu

tuổi. Nhưng tôi hiểu ý mẹ. Ngay cả lần sau đoàn tụ vào mùa xuân năm
ngoái, mẹ và tôi cũng không hàn huyên gì lắm. Xuống thăm mẹ dưới Cõi
Âm đã là một chuyện khó khăn, mà hồn ma thì làm gì có e-mail, hay Skype,
hay điện thoại di động đâu. Mà giả sử họ có kết nối Internet đàng hoàng đi
chăng nữa, “kết bạn” với một người mẹ quá cố trên Facebook thật tình nghe
rất kỳ quái.

Tôi chẳng nói gì. Chỉ lặng lẽ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.