BÓNG RẮN - Trang 83

chúa gì đấy. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa cô ta có thể làm bạo chúa
với tôi được.

“Walt đang ở nhà,” tôi đáp. “Tớ có bảo với anh ấy là cậu sẽ đến đây. Buồn
cười thật, nghe thế dường như không làm cho Walt có được hứng thú gì
lắm.”

“Chán ghê,” Drew thở dài. “Cậu biết đấy, có thể là anh chàng đấy không
thật sự là ốm đâu. Biết đâu cậu ta chỉ bị dị ứng với cậu thôi, cưng à. Chuyện
này có thể xảy ra đấy. Tớ phải đến chỗ cậu ta cùng với món xúp gà hay gì
đấy mới được. Cậu ta sống ở đâu thế?”

Cô ả cười ngọt xớt. Tôi không biết có phải cô ta thực lòng tơ tưởng đến
Walt hay chỉ giả vờ như thế vì cô ta ghét tôi. Mà ngả nào cũng vậy, ý tưởng
được biến cô ả thành con giun đất đang càng lúc càng thêm khó cưỡng lại
được.

Trước khi tôi kịp làm chuyện gì sơ sẩy, một giọng nói quen thuộc sau lưng
tôi cất lên, “Chào Sadie.”

Mấy con nhỏ lại đồng thanh há hốc. Mạch đập của tôi tăng vút từ “đi chậm”
lên “phóng năm mươi mét”. Tôi quay lại nhìn thấy rằng - phải, quả thật là
vậy - thần Anubis đã phá nát buổi khiêu vũ của chúng tôi.

Anh chàng vẫn cả gan trông thật bảnh, như mọi khi. Anh ta thật đáng ghét
cái kiểu ấy. Anubis mặc quần đen bó sát cùng ủng da màu đen và áo khoác
dân chơi mô tô bên ngoài áo thun mang hình ban nhạc Arcade File. Mái tóc
đen của anh chàng rối bù tự nhiên như thể anh ta mới thức dậy, làm tôi phải
đấu tranh cố nén lại niềm thôi thúc được lùa tay qua mớ tóc ấy. Đôi mắt nâu
của thần Anubis ánh lên vẻ thích thứ. Hoặc là anh ta vui vì được gặp tôi
hoặc anh ta ta thích trông thấy tôi bối rối như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.