BÓNG RẮN - Trang 84

“Ôi... chúa... Tôi,” Drew rên lên. “Ai...”
Anubis phớt lờ cô ả (cầu chúc phước lành cho anh ta vì điều này) và chìa
khuỷu tay ra cho tôi - một cử chỉ thời xưa đáng mến. “Cho phép tôi dìu em
bài này nhé?”

“Được thôi”, tôi đáp, bằng giọng thiếu nhiệt tình nhất có thể.

Tôi luồn tay qua anh, và chúng tôi bỏ lại đám Bị Nhựa sau lưng, cả đám ấy
cứ thều thào, “Thánh thần ôi! Thành thần ôi!”

Phải rồi, thánh thần đấy, tôi những muốn đáp lại. Anh ấy là vị thần đẹp trai
hấp dẫn tuyệt vời của tôi đấy. Mấy người tự đi mà tìm của riêng cho mấy
người đi.

Lớp phiến đá lát nền không bằng phẳng làm nên một sàn nhảy nguy hiểm.
Quanh chúng tôi, đám nhóc mãi vấp chân nhau. Anubis không thấy phiền
gì, khi cả đám con gái cứ quay đầu trố mắt nhìn theo anh lúc anh dẫn tôi đi
qua đám đông.

Tôi thấy vui vì được Anubis nắm tay dẫn đi. Bao cảm xúc trong tôi cứ lộn
xộn cả lên làm tôi thấy chóng cả mặt. Tôi đang hạnh phúc đến phát cuồng
vì Anubis đang có mặt ở đây. Tôi lại cảm thấy tội lỗi điếng người vì Walt
tội nghiệp phải ở nhà một mình trong khi tôi thong dong tay trong tay cùng
Anubis. Nhưng tôi lại nhẹ cả người vì Walt và Anubis không cùng có mặt
tại nơi này. Nếu là vậy thì hẳn sẽ còn hơn là bẽ bàng nữa. Mà cảm giác nhẹ
người lại làm tôi thấy tội lỗi hơn, cứ thế cứ thế mãi. Thánh thần Ai Cập ôi,
tôi rối ren quá rồi.

Khi chúng tôi đến được giữa sàn nhảy, ban nhạc đột nhiên chuyển từ nhạc
dance sang một bản nhạc trữ tình du dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.