BÔNG SEN VÀNG - Trang 57

chu cấp cho đủ được. Giá ông khá giả một chút có đôi ba gian nhà thì ông
sẽ rước thầy về dạy cho con và rủ dăm ba nhà cho con đến học, đóng "đồng
môn" nuôi thầy... Càng suy nghĩ ông càng thấy tuyệt vọng.

Hồ Quang đã kể tất cả tình cảnh của nhà bé Xển cho Côn nghe. Côn theo

Hồ Quang đến chơi nhà bé Xển. Thấy Xển khôi ngô, hai mắt sáng và to,
môi đỏ như môi con gái, ăn nói lễ phép, Côn mến ngay. Thấy Xển không
đứng lên được, phải bò hoặc lết bằng hai bàn tay chống xuống nền nhà,
Côn nao nao lòng không dám nhìn kỹ. Côn thầm nghĩ: Giá mình như Xển
liệu có giữ được mặt mũi, áo quần sạch sẽ như Xển? Liệu có khác tính khác
nết đi không?

Côn liền nói với Quang:
- Anh mời bố của Xển ra cho mình gặp tí. Bố của Xển trạc gần bốn

mươi, nhưng tóc đã lốm đốm bạc. Ông chắp tay trước ngực định nói thì
Côn chạy tới xòe hai bàn tay nhỏ của mình ôm lấy hai bàn tay chai sạn,
ngón tay to như trái chuối của ông Xển:

- Thưa bác, cháu là hàng con cháu, bác đừng... xin bác đừng... Cháu là

bạn của Quang, của Xển...

- Không dám, thưa cậu ấm.
- Ấy chết! Bác đừng thưa gửi cháu!
- Tui được biết cậu là con trai thứ của thầy cử Nghệ. Chừ tui mới biết vì

tui đi làm ăn kiếm sống từ lúc sương mai đến khi sương hôm mới về. Bé
Xển của tôi nó khoe được cậu Côn đến cho nó đồ chơi, cho quà và vẽ hình
người, vẽ hình lâu đài, hình núi, hình voi, ngựa, cá, chim cho nó. Cậu bắt
được con chuồn chuồn sứ, con bươm bướm hoa cậu cũng gửi cho nó. Từ
ngày có cậu và cháu Quang đến với nó, nó không thấy cô đơn què quặt la
mấy nữa. Tui đi vắng đa đành, bà nhà tui cũng ở chợ từ mới sớm đến lúc
gần đóng cửa Thanh mới về nên chưa gặp được cậu để đa tạ lòng nhân đức
của cậu...

- Bác ơi! Cháu có giúp được chi cho Xển đâu hở bác!... Cháu!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.