BÔNG SEN VÀNG - Trang 65

mắt thơ ngây bỗng lạc thần, mặt không còn sắc máu nhìn chằm chằm vào
mấy người phụ nữ đã nhợt nhạt nằm như ngủ trên tấm liếp trải. Những nạn
nhân được vớt lên ngay đang được nhiều người xum lại dìu vào các nhà
gần nhất. Một số nạn nhân còn thoi thóp thì đang được cấp cứu tại chỗ. Hai
anh em Côn và Tuấn lần lượt nhìn kỹ từng người... Tiếng khóc của những
người thân các nạn nhân nhức nhối lòng người vọng dài theo dòng sông.
Tuy chưa gặp mẹ ở đây, Côn nhìn cảnh chết chóc nước mắt trào ra. Khiêm
và Tuấn cũng không cầm được lệ.

Có tiếng gọi:

- Cậu Côn... ơi, cậu Côn!...
Côn nhìn sang bên kia đám người, thấy bố bé Xển Văn, Côn gọi:
- Anh Khiêm, cậu Tuấn, bác Văn gọi ta.

Ông Xển Văn lướt đến rất mau, đứng ngay trước mặt ba cậu nho sinh.
- Ồ! Cả cậu Tuấn có ở đây nữa. Tui với chú phó Tràng cùng xuống bến

trong chuyến đò ni. Nhưng tụi tui lên một đo thì không hề chi, còn một đò
thì đắm. Tui với chú phó Tràng ra về có gặp bà cử đang ở chợ. Bà cử nỏ có
trong chuyến đò ni mô.

Ba cặp mắt thỏ con đang hốt hoảng đã dịu hẳn lại. Nhưng cả ba cậu bé

nho sinh mừng như mở cờ trong bụng mà không ai thốt ra lời. Tiếng mấy
em nhỏ mất mẹ, những người lớn mất người thân ruột thịt đang khóc ai oán
bên sông Hương.

Côn tin ngay lời ông Xển Văn. Nhưng Khiêm thì vẫn hỏi thêm:
- Bác nhìn đúng là mẹ cháu còn ở chợ, hả bác?
- Tui với chú phó Tràng còn chào bà cử rồi mới đi ra cổng chợ, mà cậu.

- Chú phó Tràng về rồi, hả bác? Tuấn hỏi.
- Chú... Chú kia đằng kia - ông chỉ tay về một đám đông đang cứu người

bị nạn. Chú lại hung (khỏe) lắm. Một mình chú nớ vớt được sáu người lên
bờ đó.

- Bác ơi - Côn nói - chúng cháu đến chỗ chú phó Tràng đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.