BÔNG SEN VÀNG - Trang 66

- Thôi - giọng ông buồn trĩu xuống - Các cậu đi về nhà được rồi. Mọi

người đang về cả đó. Chết mất bốn người! Còn lại thì cứu sống được cả.

- Dạ, chúng cháu ở đây đợi mẹ cháu một thể, bác ạ - Khiêm nói.

- Rứa thì... thì các cậu đi lên cửa Nhà Tiền mà đợi, đừng đứng chỗ ni ồn

ào, nhức đầu. Tui phải về kẻo bé Xển... à à... quên... các cậu thứ lỗi cho tui
cứ quen mồm gọi con cái tên khổ sở nớ! Thôi, tui về kẻo bé Văn nó nghe
tin đắm đò nó lo...

- Cháu chào bác ạ, bác nhắc Văn nó chép cho xong để mai cháu đến lấy

quyển về, bác nhé - Côn dặn với theo sau tiếng chào của Tuấn và Khiêm.
Ông Xển Văn chắp tay xá xá rồi bước đi.

*

Khiêm đi trước, theo sau là Côn, Tuấn, lên tới con đường đá, Tuấn nói:
- Biết chắc thím không về trong chuyến đò đắm. Yên cái bụng rồi. Hai

cậu ở lại đợi thím, mình về nghe. Mình nghe tin đắm đò, chạy ngay ra báo
với hai cậu, nỏ kịp xin phép mẹ.

Côn giục Tuấn:

- Cậu Tuấn về kẻo bác lo chẳng rõ đi đâu.
- Tụi mình cảm tạ cậu Tuấn nhá.
- Trời ơi! Câu Khiêm lai đi cảm tạ tôi chuyện ni hỉ!

Khiêm cười trừ. Tuấn phát vào vai Khiêm một cái rồi chạy vù trên con

đường nắng xiên khoai.

Côn nhìn theo Tôn Thất Tuấn đang xa dần trong bóng ô; bóng non nhấp

nhô trên con đường, nói với anh:

- Em đói bụng lắm anh ạ.

- Anh cũng thấy đói cồn cào từ nãy. Giá nỏ có chuyện đắm đò thì ăn cơm

xong anh em mình đi đón mẹ là vừa.

- Em thương con mèo cũng bị đói quá bữa như anh em mình.
- Người chưa được no thì lại còn lo cho mèo đói!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.