BÔNG SEN VÀNG - Trang 86

cha đi đón chú nho San.

- Hai cháu đi mô rồi chị? - Phan Bội Châu hỏi.

- Dạ, tôi sai hai cháu đi qua bên xóm có chút việc ạ. Có lẽ các cháu cũng

sắp về, anh ạ.

- Tôi mừng cho anh chị, các cháu ngoan lắm. Mới vài ba năm xa, gặp lại

mà thấy các cháu lớn hẳn ra. Tôi từng nói với anh cử: Cháu Côn là đứa có
thiên tư đặc biệt từ năm cháu lên ba, sau khi thầy của chúng ta từ trần. Nay
gặp lại cháu, tôi càng tin sự tiên cảm ấy hoàn toàn đúng. Mới ban trưa nay,
lúc các bạn học của cháu chưa đến, tôi ngồi trò chuyện với cháu càng thấy
sự thông sáng, tinh anh của cháu mà giật mình! Vì năm lên bốn, lên năm,
tôi đã được mẹ dạy thuộc khá nhiều câu, nhiều đoạn trong sách Luận Ngữ,
Kinh Thi... Lên sáu tuổi tôi chỉ học có ba hôm là thuộc làu cả quyển Tam
Tự Kinh. Thấy lạ, cha tôi liền cho học sách Luận Ngữ ngay. Nên chi, bảy
tuổi, cái tuổi nhìn trời bằng vung tôi đã viết "Phan tiên sinh Luận ngữ".
Nay thấy cháu Nguyễn Sinh Côn đang ở cái tuổi của tôi ngày ấy mà cháu
còn thông mẫn...

Anh Sắc nói:

- Ngày ông ngoại cháu còn sống cũng thường căn dặn tôi, nếu cần không

nhận dạy cho bất kỳ một lớp nào để chuyên tâm cho việc dạy cháu Côn học
với trọng trách: dưỡng tinh súc nhuệ.

Chị cử Sắc nói đượm vẻ vui về con vừa lo cho con:
- Nói giấu có anh nho, cháu Côn của chú nó sáng dạ, lanh ý, mau biết

đến cả việc mà người lớn lắm khi chưa kịp nghĩ tới, tôi cũng lo, anh ạ.

- Mỗi lần tôi sang làng Chùa thăm bà, lần nào bà cũng nhắc đến chuyện

nhớ cháu Côn trước nhất. Bà cũng hay nghĩ ngợi, lo lắng: "Những đứa trẻ
khôn trước tuổi thường khó nuôi hơn là những đứa con ăn no ngủ kỹ chẳng
nghĩ lo chi..."

- Của đáng tội, vì việc học hành của cháu mà mẹ tôi phải đứt ruột để

cháu Côn vô Kinh với vợ chồng tôi. Ngày còn ở nhà, bà chẳng rời cháu lấy
nửa bước, anh ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.