BÔNG SEN VÀNG - Trang 89

rồi. Nó quấn quít với tôi dặn đi dặn lại: Chú vô thưa dùm với cha mẹ cháu
là kỳ thi Hội tới cha cháu chiếm được bảng vàng hay lại học tài thi phận thì
cha mẹ cũng trở về quê thôi. Cháu nhớ cha mẹ, nhớ hai em, nhiều đêm nỏ
ngủ được... Nghe bé Thanh nói vây, bà mắng luôn: Cháu chớ nói dại. Việc
học hành thi cử của cha cháu là chuyện hệ trọng, bà cháu mình mắt thịt
người trần biết mô mà bàn hả cháu - Cả ba người cười cởi mở.

- Tội nghiệp - Chị cử Sắc nói - Cháu nó nhớ quá vì vắng cha mẹ, xa hai

em đã ba năm chứ ngắn ngủi chi.

Có tiếng đàn môi từ ngõ - Anh Sắc nhìn vợ nói:
- Có lẽ bé Khiêm đã về đó mình - Chị cử Sắc khẽ gật đầu, đứng dậy nói

với Phan Bội Châu:

- Anh nho cứ an tọa nhá. Nhà tôi hầu chuyện anh sáng đêm được. Tôi xin

phép xuống nhà xem các cháu đi công việc về chưa.

- Đa tạ chị cử. Chị cứ tự nhiên, đừng coi tôi như khách. Chị cứ đi - Phan

Bội Châu giọng tha thiết bâng khuâng:

"Nghệ An bằng hữu lai vấn án, nhất phiến đan tâm ký thác tâm".
Chị cử Sắc chắp tay trước ngực, hơi cúi chào Phan Bội Châu:

- Dạ. Thưa anh, trong hoạn nạn mới rõ bạn đá vàng ạ.
Chị cử Sắc cầm đèn ra sân. Khiêm đã về đang rửa chân mò trong tối. Chị

cử Sắc soi đèn ra cái vại nước. Khiêm múc thêm một gáo nữa dội tiếp vào
đôi guốc mỏ cong cuốn xỏ quai mây. Chị cử Sắc hỏi con:

- Em nó về chưa hả con?

- Dà ạ. Chưa mẹ ạ. Vừa lúc Khiêm trả lời mẹ thì Côn núp trong bóng tối

chạy ra "vồ" vào lưng mẹ, "hù" một tiếng! Chị cử Sắc hơi giật mình. Côn
cười sằng sặc. Chị cử Sắc mắng yêu con:

- Các con lừa mẹ kiểu ni có ngày mẹ ngã lăn ra thì có mà khóc ráo nước

mắt, nghe không.

- Bé Côn nó bày ra cái trò ấy đó mẹ ạ.

- Mẹ cũng thừa biết là Côn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.