BÓNG TỐI GIAM CẦM - Trang 121

“Làm ơn, Chủ Nhân,” tôi nói, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tôi không thể

quay vào đó được, làm ơn đừng bắt tôi vào trong đó.” Cơ thể tôi bắt đầu
rúng động vì sợ hãi và hoảng loạn, song sự điên cuồng và thịnh nộ không
còn dâng lên nữa. Chất cồn khiến tôi gần như không thể che giấu nổi cảm
xúc của mình.

“Mèo Con, cả hai ta đều biết van xin chẳng đưa em tới đâu cả. Tôi đã

nói mình có việc cần làm, tôi không có thời gian trông em đâu.”

Dù vậy tôi vẫn cầu xin. “Ngài không cần trông nom gì cả, tôi hứa. Tôi sẽ

tránh đường, sẽ im lặng; tôi sẽ là bất kì thứ gì ngài muốn. Chỉ cần làm ơn!
Đừng bắt tôi quay vào căn phòng tối tăm đó nữa. Tôi sẽ phát điên trong đó
mất.” Tôi nhìn hắn, van xin bằng tất cả những gì mình có. Tôi không thể
quay vào căn phòng đó nữa. Tôi không thể quay lại với bóng tối, với sự cô
độc, với nỗi sợ hãi giữa mấy bức tường kia.

Hắn thở dài nặng nề, lặng lẽ xem xét tôi.
“Nói cho tôi nghe, Mèo Con, em có gì cho tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.