“Còn ngài thì sao - Chủ Nhân?” Tôi khiêu khích. “Gia đình của ngài thế
nào?”
“Họ thì thế nào?”
“Tôi cho rằng không phải tất cả họ đều là kẻ bắt cóc.”
Hắn thật sự mỉm cười. Không phải kiểu cười nửa miệng thường thấy, cái
kiểu mà hắn luôn cố che giấu. Mà là một nụ cười thật sự. Trời ạ, hắn quả là
một tên khốn đẹp đẽ. Không công bằng chút nào. “Không.”
“Không chị em gái?”
“Không. Còn em?”
“Không.” Chẳng phải chúng tôi đã nói qua việc đó rồi à? Hắn đã biết
được gì? “Còn mẹ ngài thì sao?”
Vẻ mặt Caleb trở nên trống rỗng. “Chết rồi.”
Có một cảm giác mất mát to lớn quét qua bàn, và mặc cho những chỉ
trích trong lòng, tôi vẫn không thể ngăn mình thấy thương xót sâu sắc. Nếu
mẹ tôi chết đi… tôi sẽ lạc lõng lắm. Dù bà có là một phụ nữ quá quắt, hay
dù bà vẫn đổ trách nhiệm cho tôi về những chuyện mà tôi biết không phải
lỗi do mình. Tôi vẫn yêu bà. Ngoài ra thì chẳng có gì quan trọng hết. Ngay
cả khi cảm giác yêu thương chỉ đến từ một phía. “Tôi rất tiếc,” tôi thì thầm
thật lòng.
“Cảm ơn.” hắn cứng rắn nói.
“Bà ấy chết thế nào?” Đôi mắt hắn bừng cháy sự hung tợn chưa từng
thấy qua, nhưng tôi vẫn giữ vững ý chí của mình. Thật thất vọng khi hắn là
người quay đi trước. Hắn chọc chọc món tamale và tôi tự hỏi liệu có phải
mấy cú đâm đó là dành cho mình không. Hắn có vấn đề về mẹ - đã rõ. Chả
phải tất cả chúng ta đều có sao.
“Thế chuyện gì đã xảy ra với mẹ em?” hắn hỏi. “Nhiều người đàn ông
đã đến và đi qua đời em, đã hứa hẹn, sau đó lấy thứ mình muốn rồi bỏ đi?”
“Chẳng đó là cách nó luôn diễn ra sao?” tôi giễu. Hoặc tệ hơn thế nữa
kìa.
“Lại đây, Mèo Con.” Tim tôi nện thình thịch bên tai khi nghe thấy giọng
đều đều của hắn. Tôi nhận ra ý nghĩa của giọng điệu đó. Đầu tôi vô thức lắc
lắc, ‘Không,’ khiến cho những suy nghĩ của tôi lộ rõ ra trước cả khi câu từ