BÓNG TỐI GIAM CẦM - Trang 194

Đến lượt tôi mỉm cười yếu ớt. Lời của hắn, như mọi khi, có thể mang

đến hai nghĩa.

Hắn đi vòng qua giường để sang phía bên trái của tôi. Cúi người xuống

chiếc tủ đầu giường, hắn mở ngăn trên cùng ra. “Đây là thuốc giảm đau.”
Hắn giơ một ống tiêm lên rồi tháo nắp xuống.

“Nó là gì vậy?” Tôi hỏi, khiếp sợ trước mũi kim nhọn hoắc.
“Tôi đã nói em rồi.”
“Nếu tôi không muốn tiêm thì sao?”
Lúc này trông hắn có vẻ khá thích thú. “Trong một lúc nữa, khi liều

thuốc cuối cùng tan đi, em sẽ muốn nó đấy.”

“Nó sẽ khiến tôi ngủ à? Tôi không muốn ngủ.”
“Không.” Bản năng mách bảo tôi rằng hắn đang nói dối. “Nó chỉ khiến

em chịu được cơn đau dễ dàng hơn thôi.”

“Còn anh?” Tôi đột nhiên thấy lo lắng. Và xấu hổ.
“Còn tôi thì sao?”
“Anh có bỏ tôi lại đây một mình không?”
Khoảng lặng kéo dài khiến tôi tự hỏi mình đã tưởng tượng nhiều bao

nhiêu trong vài phút vừa qua. “Nếu em muốn, tôi sẽ ở lại.”

Caleb nhìn chằm chằm, nhưng tôi không nói gì cả. Tôi không thể để

mình thừa nhận cảm giác dễ tổn thương mà tôi đang cảm thấy lúc này. Mẹ
đã để tôi ra đi. Tôi đã thoát khỏi bà, nhưng vẫn chưa tự do.

“Mèo Con?” Giọng hắn điềm tĩnh, đôi mắt xanh ngập tràn cảm xúc

không thể nói thành lời, nhưng ánh nhìn cùng giọng điệu lại hướng về nơi
nào đó xa xăm. Hắn đột ngột lắc lắc đầu, giật mình tỉnh khỏi trạng thái mơ
màng ngắn ngủi. Hắn đã đi đâu vậy?

Sau một giây ngập ngừng, tôi lên tiếng bằng giọng khàn khàn, “Tôi

không muốn ở một mình.”

“Tôi sẽ ở lại,” hắn dịu dàng nói.
Mặt tôi cứ như vừa bị một bao búa tạ đập vào vậy. Nhưng hắn đang ở

đây. Chăm sóc cho tôi. Bởi hắn biết tôi cần hắn làm thế. Hắn nhẹ nhàng kéo
ga giường xuống và quan sát tôi trong lúc đẩy lần váy ngủ tôi mặc cao vừa
khỏi hông. Tôi thở dốc. Hai chân tôi đầy những vết bầm tím, một số còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.