BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 13

“Ờ. Bất tỉnh, bị người ta đạp lên và bị thương nặng toàn thân.”
“Nghe thiệt là hoành tráng nha.”
“À, nhưng nếu mình bị thương tật nghiêm trọng thì sẽ không thể đi qua

Vực Tối được đâu.”

Mal từ tốn gật đầu. “Mình hiểu rồi. Mình có thể xô bồ xuống gầm một cái

xe chở hàng nếu điều đó giúp bồ toại nguyện.”

“Mình sẽ cân nhắc việc đó,” tôi cằn nhằn nhưng đồng thời cũng thấy tâm

trạng khá lên rất nhiều. Dù cố tự chủ thế nào thì Mal vẫn có ảnh hưởng lớn
đến tôi như thế đấy. Và tôi không phải người duy nhất. Một cô gái tóc vàng
bước ngang qua, vẫy tay rồi ngoái đầu ném cho Mal ánh nhìn ve vãn.

“Hey, Ruby,” cậu ấy gọi. “Gặp lại em sau nhé?”
Ruby cười khúc khích và chạy vụt vào đám đông. Mal cười toe toét cho

đến khi cậu ấy nhìn thấy tôi đảo mắt chán chường.

“Sao nào? Mình tưởng bồ thích Ruby mà.”
“Tình cờ là tụi mình không có gì nhiều để nói với nhau cả,” tôi nói một

cách khô khan. Thật ra tôi từng có cảm tình với Ruby - vào lúc đầu. Khi tôi
và Mal phải rời khỏi cô nhi viện ở Keramzin để tập huấn quân sự ở
Poliznaya, tôi đã rất lo lắng về chuyện gặp mặt những người mới. Nhưng
nhiều đứa con gái ở đó lại tỏ ra hào hứng muốn kết bạn với tôi, và Ruby là
một trong những người năng nổ nhất. Những quan hệ bạn bè ấy chỉ kéo dài
cho đến khi tôi nhận ra họ quan tâm tới tôi chỉ vì sự thân thiết giữa tôi và
Mal mà thôi.

Giờ tôi đang nhìn cậu ấy vươn vai hết cỡ và ngẩng đầu hướng lên bầu trời

thu với vẻ mặt mãn nguyện hết sức. Thậm chí, tôi nhận ra với chút chán
ghét, dường như cậu ta còn vừa đi vừa nhún nhảy nữa kìa. “Có chuyện gì
với bồ vậy?” Tôi tức giận thì thầm. “Không có gì,” cậu ấy đáp, có chút ngạc
nhiên. “Mình cảm thấy rất tuyệt.”

“Nhưng làm sao mà bồ có thể... có thể khoái chí như vậy?”
“Khoái chí? Mình có khoái chí bao giờ đâu. Mình còn chẳng mong được

khoái chí bao giờ nữa là.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.