BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 142

“Nhưng cô cũng muốn thế,” bà ta chế giễu. “Đừng mắc công nói dối ta

làm gì. Cô cũng như những kẻ khác mà thôi. Ta đã nhìn thấy cách cô nhìn
thằng nhóc ấy.

Má của tôi nóng lên, và tôi nghĩ đến chuyện đánh vào đầu Baghra bằng

chính cây gậy của bà ấy.

“Hàng ngàn cô gái sẽ bán đứng mẹ của mình chỉ để được như cô, và giờ

cô ở đây, khổ sở và giận dỗi như một đứa trẻ. Vậy nói ta nghe đi, cô gái. Trái
tim bé nhỏ u buồn của cô héo hắt vì điều gì?”

Bà ấy nói đúng, tất nhiên. Tôi thừa biết mình đang nhớ nhà vì cậu bạn

thân của mình. Nhưng tôi sẽ không nói cho bà ấy biết điều đó.

Tôi đứng dậy, nóng nảy đập tay lên lưng ghế. “Chuyện này thật lãng phí

thời gian.”

“Vậy sao? Cô còn gì để làm với một ngày của mình nào? Vẽ bản đồ? Lấy

mực cho vài ba lão họa sĩ già khác?”

“Là một người vẽ bản đồ chẳng có gì sai cả.”
“Ôi tất nhiên. Và làm một con thằn lằn cũng chẳng có gì sai cả. Trừ khi cô

được sinh ra là một con diều hâu.”

“Tôi chịu đựng đủ rồi,” tôi càu nhàu và quay lưng lại với bà ấy. Nước mắt

tôi chực rơi nhưng đừng hòng tôi bật khóc trước mặt bà ấy.

“Cô đi đâu đấy?” bà ấy gọi với sau tôi, giọng nói móc mỉa. “Có gì chờ cô

ở ngoài đó nào?”

“Không gì cả!” Tôi hét vào mặt bà ta. “Không ai cả!”
Ngay sau khi nói câu đó, sự thật trần trụi của ngôn từ như cú đánh trực

diện khiến tôi ngưng thở. Tôi siết chặt nấm đấm cửa, bỗng nhiên cảm thấy
chóng mặt.

Trong giây phút đó, kí ức về những Thẩm tra viên Grisha ùa về với tôi.
Tôi đang ở trong phòng chờ tại keramzin. một ngọn lửa cháy lò sưởi.

người đàn ông mặc đồ xanh trông có vẻ nặng nề đã tóm lấy tôi và kéo rời
khỏi mal.

Tôi cảm thấy từng ngón tay của Mal trượt dần đi khi tay chúng tôi bị giật

khỏi nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.