BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 19

“Vâng,” Tôi nói dối. “Vâng, đúng thế.”
Ngay sau khi Trưởng đoàn vừa đi qua, Alexei liền thì thầm: “Kể cho tớ

nghe về cỗ xe đó đi.”

“Tớ phải hoàn thành bản thảo.”
“Nè,” cậu ta bực dọc nói và đẩy một tờ bản thảo của mình về phía tôi.
“Ông ấy sẽ biết là cậu vẽ đó.”
“Không đẹp đến vậy đâu. Cậu có thể nộp nó như bài của mình mà.”
“Đây mới là Alexei tớ biết và phải chịu đựng đây,” tôi cằn nhằn nhưng

không trả lại bản phác thảo. Alexei là một trong những trợ lý tài năng nhất
và cậu ta biết rõ điều đó.

Alexei tra hỏi tôi từng chi tiết một về ba cỗ xe của những Grisha. Tôi rất

biết ơn vì bản phác thảo nên cũng đã cố hết sức để thỏa mãn sự tò mò của
cậu ta trong lúc hoàn thành phần chóp núi và dùng ngón tay cái để đo lường
mấy đỉnh cao khác.

Khi chúng tôi xong việc thì trời cũng đã nhá nhem tối. Cả hai đem nộp tác

phẩm của mình rồi đi bộ đến lều ăn, nơi chúng tôi phải xếp hàng để được
phát món thịt hầm nhão như bùn từ một tay đầu bếp người đầy mồ hôi và
sau đó đi tìm ghế ngồi chung với những người vẽ bản đồ khác.

Tôi ăn trong im lặng, lắng nghe Alexei và những người khác bàn mấy

chuyện tầm phào trong doanh trại và nỗi lo sợ về việc vượt qua hẻm núi
ngày mai. Alexei khăng khăng bắt tôi kể lại câu chuyện về ba cỗ xe của
những người Grisha, và nó được đón nhận bằng sự mê đắm thường lệ lẫn
với nỗi khiếp đảm mỗi lần Hắc Y được nhắc đến.

“Ngài không phải người thường,” Eva, một trợ lý khác, lên tiếng; cô có

đôi mắt màu lục tuyệt đẹp, dù nó chẳng gỡ gạc được mấy cho cái mũi heo
của cô nàng. “Không ai trong bọn họ bình thường hết.”

Alexei khụt khịt mũi. “Tha cho bọn anh mấy trò mê tín dị đoan của em đi,

Eva à.”

“Ngay từ đầu chính Hắc Y là người đã tạo ra vùng Vực Tối mà.”
“Chuyện đó xảy ra hàng trăm năm trước rồi!” Alexei phản đối. “Và vị

Hắc Y đó đã phát điên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.