BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 199

“Chưa được đâu,” gã cười khùng khục và lôi tôi vào một con hẻm tối tăm

bên cạnh quán rượu. “Anh muốn cho em thấy thứ này.”

Tôi hất nhẹ cổ tay và cảm thấy những mảnh gương trượt vào giữa kẽ tay

một cách an tâm. Tay tôi vung ra và ánh sáng chiếu thẳng vào mắt gã trong
chớp nhoáng.

Gã gào lên khi bị ánh sáng làm mù mắt và buông tha tôi để huơ tay loạn

xạ. Tôi đã làm theo lời Botkin chỉ dạy. Tôi đạp mạnh lên chân gã và đưa
chân vòng ra sau mắt cá của gã. Gã ngã rầm xuống đất, chổng cẳng.

Ngay lúc đó, cửa hông quán rượu bật mở. Một người lính mặc quân phục

bước ra, một tay cầm chai kvas, tay còn lại ôm chặt một người phụ nữ ăn
mặc hở hang. Tôi kinh hoàng nhận ra ông ta mặc trang phục màu than tượng
trưng cho vệ sĩ của Hắc Y. Ông ta lờ mờ quan sát cảnh tượng trước mắt: gã
đàn ông nằm đo đất và tôi đứng cạnh gã.

“Chuyện này là sao?” ông ta lè nhè. Người nữ được ông ta ôm lấy cười

khúc khích.

“Tôi bị mù rồi!” gã đàn ông đang nằm trên đất rống lên. “Cô ta làm mù

mắt tôi rồi!”

Người oprichniki nhìn gã rồi lại quay sang tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp

nhau, và sự ngỡ ngàng hiện ra trên mặt ông ta. Vận may của tôi đã hết. Dù
không ai đang tìm tôi thì vệ sĩ của Hắc Y cũng sẽ tìm.

“Cô...,” ông ta thì thầm.
Tôi bỏ chạy.
Tôi lao vào một con hẻm và tiến sâu vào một mê cung toàn những lối đi

chật hẹp, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ngay sau khi rời khỏi được
những tòa nhà tồi tàn cuối cùng ở Ryevost, tôi chạy ra khỏi đường và chui
vào một bụi rậm. Những nhánh cây sạt qua má và trán tôi trong lúc tôi lảo
đảo chạy sâu hơn vào rừng.

Tiếng của những người đang đuổi theo vang lên phía sau: Những người

đàn ông hò hét,tiếng bước chân nặng nề trong rừng. Tôi muốn bỏ hết mà
chạy, nhưng tôi bắt mình dừng lại và lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.