BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 213

Chúng tôi hòa vào đám đông đang xuống đường diễu hành, lẻn vào hội

những người chơi violin và trống cùng những cô bé thắt bím với những dải
ruy băng sặc sỡ. Những người chủ tiệm đứng ở cửa rung chuông và vỗ tay
với những nhạc công khi chúng tôi đi ngang qua đường cái trong làng. Mal
dừng lại để mua lông thú và lương thực dự trữ, nhưng tôi lè lưỡi khi nhìn
thấy cậu ấy nhét một miếng phô mai khô vào ba lô. Phải mất một thời gian
nữa trước khi tôi vĩnh biệt được những mẩu phô mai ấy.

Tôi lao vào trong đám đông trước khi Mal kịp cấm đoán, tôi luồn vào

giữa dòng người đang đi thành hàng phía sau cỗ xe bánh kẹo, nơi có một
người đàn ông với đôi má ửng hồng ngồi cầm chai kvas bằng bàn tay phốp
pháp đang quay cuồng tứ phía, hát hò và ném bánh mì cho những người dân
xung quanh cỗ xe. Tôi vươn tay ra và giật lấy một ổ bánh vàng ươm đương
còn ấm.

“Tặng cô đấy, cô gái xinh đẹp!” người đàn ông ấy la lên, suýt ngã nhào ra

đường.

Ổ bánh ngọt có mùi thơm tuyệt trần, tôi cảm ơn ông ấy rồi quay trở về với

Mal, cảm thấy khá hài lòng với bản thân.

Cậu ấy tóm lấy tay tôi rồi kéo tới một lối đi đầy bùn đất ở giữa hai căn

nhà. “Bồ nghĩ là mình đang làm gì vậy?”

“Không ai thấy mình hết. Ông ấy chỉ nghĩ mình là một con bé nông dân

thôi.”

“Chúng mình không thể mạo hiểm như thế được.”
“Vậy bồ không muốn ăn hả?”
Cậu ấy ngần ngại. “Mình không nói thế.”
“Mình tính chia cho bồ một miếng, nhưng vì bồ không muốn nên mình sẽ

ăn hết một mình vậy.” Mal với tay giật lấy ổ bánh, nhưng tôi nhảy khỏi tầm
tay cậu ấy, hết né sang trái rồi phải để giữ tay cậu ấy không tới gần. Tôi có
thể thấy vẻ ngạc nhiên của cậu ấy, và tôi thích nó. Tôi không còn là con bé
vụng về mà cậu ấy từng biết nữa.

“Bồ là một con nhóc,” cậu ấy càu nhàu rồi huơ tay lần nữa.
“Á à, nhưng mình là một con nhóc với ổ bánh ngọt ngào nha.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.