BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 72

để đuổi theo anh ta, nên tôi chỉ ngoan ngoãn theo sau người phụ nữ đi qua
một cánh cửa đôi nữa để đến chỗ tòa tháp nhỏ hơn.

Khi tôi nhìn thấy những bậc thang, tôi suýt nữa đã òa khóc nức nở. Có lẽ

mình sẽ hỏi xem có được ngủ luôn giữa hành lang hay không, tôi tuyệt vọng
nghĩ. Nhưng thay vào đó, tôi đặt tay lên thành cầu thang chạm trổ và cố lê
xác đi lên, thân người nhức mỏi phản kháng lại mọi cử động. Khi lên đến
nơi, tôi đã rất muốn ăn mừng bằng cách nằm xuống và ngủ ngay lập tức,
nhưng người hầu nọ đã đi đến tận cuối hành lang. Chúng tôi qua hết cửa này
đến cửa khác cho đến khi đến được một căn phòng, nơi có một người hầu
gái mặc đồng phục khác đang đứng đợi ở cửa.

Tôi lờ mờ nhận ra một căn phòng rộng có rèm cửa màu vàng sẫm, bên

trong là lò sưởi lát đá với ánh lửa cháy bừng, nhưng chỉ quan tâm chiếc
giường lớn có màn che mà thôi.

“Tôi có thể đem cho cô thứ gì đó không? Chút đồ ăn chẳng hạn?” người

phụ nữ gợi ý. Tôi lắc đầu. Tôi chỉ muốn ngủ.

“Thế tốt rồi,” bà ấy nói, và gật đầu ra hiệu với người hầu gái, cô ấy hơi

khuỵu gối để cúi chào rồi biến mất cuối hành lang. “Vậy thì tôi sẽ để cô nghỉ
ngơi. Nhớ phải khóa cửa đấy.”

Tôi chớp mắt.
“Để phòng ngừa thôi,” người phụ nữ thêm vào rồi cũng rời đi, khép cửa

nhẹ nhàng phía sau lưng bà ấy.

Phòng ngừa cái gì chứ? Tôi tự hỏi. Nhưng tôi đã quá mệt mỏi để nghĩ về

điều đó. Tôi khóa cửa, cởi áo kefta và giày ra rồi nằm lăn ra giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.