BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 24

- Ngay ngày hôm nay.
- Vào giờ nào đó, thưa ông?
- Đúng mười hai giờ trưa.
- A! Tôi nghe đồng hồ đánh mười tiếng cách đây cũng đã lâu. Tôi không
còn nhiều thì giờ mấy! Cám ơn ông! Tôi không còn gì để nói nũa.
Viên sĩ quan chào Văn Bách, bước ra ngoài. Mỹ Lan đóng cánh cửa, đoạn
quay lại. Qua giòng lệ nhòa, nàng thấy Văn Bách dang hai tay ôm lấy đầu,
dáng dấp trông rất thương hại. Nàng kêu khẽ:
- Anh Bách!
Văn Bách ngững lên:
- Kìa, đừng khóc, tại sao Mỹ Lan lại khóc?
- Anh hãy nói cho tôi biết bất cứ chuyện gì anh cần, tôi sẽ cố gắng giúp
anh, anh Bách ạ!
- Được rồi, đưa bàn tay của Mỹ Lan cho tôi đi và tôi mong Mỹ Lan sẽ
không cười về những gì tôi sẽ nói ra nhé.
- Cười? Anh không thấy em đang khóc sao?
Tiếng em thoát ra từ miệng Mỹ Lan một cách thật bất ngờ khiến Văn Bách
cảm động:
- Mỹ Lan, chưa bao giờ anh được gặp một người con gái xinh đẹp như em
cả....
- Ồ, anh Bách !
- Không! Em hãy để anh nói!... Anh không còn ở lại trên cõi đời này lâu
nữa ! Mỹ Lan, đời anh đã mất mát quá nhiều rồi, chỉ mong có được những
điều an ủi. Từ khi anh gặp em, anh thích nhìn mái tóc của em Mỹ Lan ạ !
Mỹ Lan, anh cô độc quá ! Em nhận làm em gái anh nhé.
- Vâng !
Đồng hồ văng vẳng đánh mười một tiếng. Nắm chặt tay Mỹ Lan, Văn Bách
run run xúc động:
- Phải tranh thủ thời gian.
Anh đưa tay lấy bao giấy trong túi áo ngoài: ba bầu kính vẫn nằm yên trong
mảnh giấy.
- Em gái yêu quý của anh! Anh vẫn luôn luôn yêu quý những bông hoa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.