BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 46

Văn Bách không trả lời. Anh cảm thấy rời rả cả tâm hồn lẫn thể xác. Mỹ
Lan nói tiếp như để xoa dịu anh và oán trách:
- Cha em nói rằng, anh nằm trên giường suốt ngày, không ăn uống gì cả nên
em đã viết thơ để anh đừng lo buồn nừa, đừng lo về cái anh yêu nhất trên
đời này nữa.
Văn Bách ngồi dậy:
- Anh đã trả lời bức thư của em rồi mà. Em không thể nói là em chưa đọc
và hiểu được.
- Vâng, em đã nhận được lá thư của anh và đọc rồi, nên em đến để mong
làm những gì giúp anh lấy lại sức khoẻ đây.
Văn Bách cười buồn:
- Em có thể mang lại cho anh sức khoẻ bằng cách em cứ đến thăm anh, cho
anh biết những tin tức tốt. Em có tin mừng nào đến cho anh không?
Anh nhìn Mỹ Lan chờ đợi, đôi mắt rực lên niềm hy vọng. Mỹ Lan lạnh
lùng trả lời:
- Em chỉ nói với anh về những cây Uất Kim Hương của anh thôi. Em biết
đó là điều anh quan tâm đến hơn tất cả.
- Anh đã nói với em rằng anh chỉ nghĩ đến em thôi, Mỹ Lan. Anh không
cần đến hoa Uất Kim Hương.
- Thật chứ?
- Em không tin anh ư?
Mỹ Lan mỉm cười một cách khó hiểu, thình lình nàng như chợt nhớ ra:
- À, em quên, những cây hoa Uất Kim Hương của anh đang bị một nguy cơ
lớn đe dọa.
Văn Bách hốt hoảng la lên:
- Nguy hiểm hả, làm sao?
- Vâng, nguy hiểm, anh nói đúng. Trần Bẩy đến đây không phải vì em. Hắn
đến cốt để lấy những cây hoa của anh thôi đó.
Văn Bách quên hết mọi chuyện, hét lên:
- À, nó hả? Thằng khốn!
- A ha ! Anh vẫn lo cho cây hoa dữ há!
Mỹ Lan lắc đầu nói. Biết Mỹ Lan thử mình, Văn Bách khổ sở:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.