BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 49

quyển thánh kinh của chú Vũ Bình, anh ra lệnh cho em lấy một người từ 26
đến 28. Em bận rộn suốt ngày để săn sóc cảnh Uất Kim Hương của anh.
Phải cho em những giờ còn lại để lo đến người thanh niên ấy chứ?
Nghe Mỹ Lan nói những lời cay đắng ấy, Văn Bách im lặng không thèm
nói nữa. Lúc sau, anh buồn bã hỏi:
- Vậy ngày mai em có đến thăm anh không?
- Em sẽ đến thăm anh nếu...
- Nếu sao?
- Nếu anh không nói gì về hoa Uất Kim Hương đen nữa, chịu không?
* * *
Văn Bách thức giấc thì trời đã sáng tỏ. Những tia nắng vàng chiếu xuyên
qua song sắt và những con chim bồ câu bay lượn quanh cửa sổ. Đêm qua,
anh ngủ say quá. Những ngày hôm trước, căn ngục luôn luôn chìm trong
đen tối nặng nề, buồn nản. Nhưng bây giờ nó đã đổi khác, sáng sủa vui
tươi.
Khi ông Nguyễn Quân đến kiểm soát tù nhân, ông thấy y không còn buồn
rầu, nằm lỳ trên giường nữa. Văn Bách đứng bên cửa sổ hát ca vui vẻ. Ông
ngạc nhiên:
- Lạ chưa?
Văn Bách vui vẻ hỏi:
- Sáng nay ông khoẻ chứ ạ?
Nguyễn Quân không trả lời. Văn Bách hỏi tiếp:
- Ông Trần Bẩy gì đó ra sao hả ông? Còn Mỹ Lan thế nào ạ?
- Đây thức ăn của anh.
Ông Nguyễn Quân lạnh lùng nói.
- Cám ơn ông, tôi đang đói bụng đây.
Ông Nguyễn Quân nhếch môi, cười mũi:
- À, anh đang đói! Chà! Chắc kế hoạch mưu toan trốn thoát của anh chu
đáo, tốt đẹp lắm hả? Đừng tưởng bở, tôi sẽ theo dõi anh, theo dõi thật sát,
anh nghe rõ rồi chứ?
- Ông muốn làm gì tùy ý, ông Nguyễn Quân ạ! Miễn là mưu toan của tôi
không làm hại đến ông thì thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.