BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 93

- Cây Uất Kim Hương đen? Hôm nay? Đâu? Nó đâu? Có thật không...?
Viên sĩ quan chỉ về phía khán đài:
- Kia kìa, trên bàn đó!
- Tôi không nhìn thấy gì hết! Cho xe tới gần chút coi!
- Không được, chúng ta phải đi ngay.
- Làm ơn cho tôi ngắm nó một chút! Một chút thôi! Trời ơi! Có thể như thế
được sao? Cây Uất Kim Hương đen huyền hả? Cho tôi xuống xe để nhìn rõ
hơn, đi!
-Anh điên hả? Làm sao tôi có thể chấp nhận điều đó được?
- Tôi van ông mà! Trời ơi!
- Anh quên rằng anh hiện là một tù nhân à?
- Tôi là một tù nhân, nhưng ông cứ tin nơi tôi, tôi hứa với ông rằng tôi sẽ
không chạy trốn đâu. Hẫy cho tôi được nhìn cây Uất Kim Hương đen một
chút! Tôi van ông!
Viên Đại úy lạnh lùng ra lệnh bảo người đánh xe cho xe chạy. Văn Bách
đánh liều mở tung cửa xe, bước xuống đường, viên Đại úy hốt hoảng nắm
anh lại. Văn Bách năn nỉ:
- Hãy thương hại tôi! Cuộc sống của tôi tùy thuộc vào lòng tốt của ông!
Cho phép tôi nhìn thấy bông Uất Kim Hương một chút, có lẽ nó là hoa Uất
Kim Hương của tôi đó! Hãy cho phép tôi đi. Tôi phải nhìn thấy bông hoa
bằng được. Sau đó, ông có thể giết tôi, nhưng tôi phải nhìn thấy nó đã. Nếu
không....
Viên Đại úy gắt ầm lên:
- Im đi! Trở vào xe ngay! Hoàng tử đang đến kia kìa, nếu ngài thấy anh
không vâng lệnh tôi, ngài sẽ trách phạt tôi đấy. Lên đi, rồi sau muốn gì thì
muốn! Mau đi!
Hoàng tử đang từ đằng xa tiến đến. Văn Bách chần chừ một lúc rồi bước
trở lên xe. Anh không muốn vì mình mà vị sĩ quan bị phiền hà khiển trách.

Hoàng tử và đoàn người ngựa tiến dần về phía hội trường. Lính cầm giáo
đứng im phăng phắc, dàn chào hai bên đường. Một đội kỵ mã đi trước mở
đường, Văn Bách thò đầu ra ngoài cửa xe lần nữa để nhìn đám rước hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.