BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 96

thành phố. Bây giờ hãy để chủ nhân của cành hoa Uất Kim Hương tiến lên
đây. Xin mời!

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Hoàng tử theo dõi phản ứng của ba người. Ngài chú ý nhìn Ba Tốn, Văn
Bách và Mỹ Lan. Ba Tốn vội vã đẩy mọi người vẹt ra hai bên để tiến lên,
ánh mắt đầy tham vọng. Còn Văn Bách chỉ ngẩng lên, nhẹ nhàng tiến chút
ít về đằng trước rồi dừng lại. Anh sững sờ khi thấy một người lính giúp đỡ
Mỹ Lan, hướng dần cô gái bước lên khán đài. Nàng đẹp lộng lẫy, đầu hơi
cúi thấp. Mái tóc vàng óng ánh xõa trên đôi vai thon nhỏ, Ba Tốn khựng
lại, mặt hắn đỏ rực lên vì giận dữ. Văn Bách mừng quá la lớn:
- Mỹ Lan! Mỹ Lan! Em!
Vị Hoàng tử đứng trên khán đài chờ Mỹ Lan đến bên và hỏi:
- Hoa Uất Kim Hương này của cô nương phải không?
- Tâu Điện hạ, đúng như thế!
Và Mỹ Lan còn nói những gì nữa Văn Bách không nghe rõ.
Giọng Văn Bách lạc hẳn đi:
- Tôi bị quên lãng rồi sao? Tôi yêu nàng, và nàng đã quên tôi! Trời ơi!
Hoàng tử dõng dạc tuyên bố:
- Hoa Uất Kim Hương đen này được gọi là hoa " Uất Kim Hương đen của
Mỹ Lan - Văn Bách". Văn Bách sẽ là tên được đặt trong tương lai cho thiếu
nữ này.

Văn Bách chạy như bay về phía trước, lòng tràn ngập sung sướng. Hoàng
tử cầm tay Mỹ Lan đặt vào tay Văn Bách. Lúc đó, mọi người thấy ông Thế
Diễn khẽ đưa khăn lên chậm nước mắt, khán giả xầm xì ngơ ngác. Đồng
thời lúc đó, một người vội vã rời khỏi đám đông, đó là Ba Tốn: tất cả hy
vọng của hắn đã tan biến mau chóng như làn khói bay. Hắn xô vẹt tất cả
mọi người hai bên cắm đầu bước đi. Cái đầu cố hữu vẫn đưa về phía trước,
lắc lư. Ngày hội vui tiếp tục. Ban nhạc trổi một khúc vui tươi. Các quan
khách trên khán đài lần lượt bước xuống và rời khỏi công trường. Giữa họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.