BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 165

“ Ha ha, gọi tôi Penn là được! Ray!” Penn thành thạo lộ ra nụ cười vô hại

muốn làm tan rã phòng bị của đối phương, đáng tiếc hiệu quả không lớn. Y
nhún nhún vai, nhìn Chesil vui vẻ bên cạnh Raymond, phảng phất như có
thể thấy cái đuôi phe phẩy phía sau, làm tâm tình tốt đẹp trước đó của y
biến mất hầu như không còn, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười một trăm lẻ một
phần trăm. “Về sau chúng ta chính là bạn tốt...”

“ Ai với anh!.... Là bạn!” Raymond vừa rống giận một câu, mặt đột ngột

vặn vẹo nhăn lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như nhẫn nhịn gì đó, ngay cả
tiếng cũng biến nhỏ như muỗi kêu.

[ Ray, ngươi không sao chứ?] Chesil lo lắng hỏi, nhưng Raymond không

hiểu ngôn ngữ hắn, hắn đành phải quay đầu cầu cứu Penn đang ngoài cười
trong không cười.

“ Cậu khỏe chứ?”

“ Xin... Giúp tôi gọi bác sĩ, cám ơn.”

“ Bác sĩ không có ở đây!”

“.... Vậy y tá.”

“ Cũng không có.” Đối mặt với ánh mắt như giết người của Raymond,

Penn nhún vai, lời y chính là sự thật, lúc y vừa trở lại, trong phòng khám
quả thật không có ai. “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“............” Raymond cắn chặt răng, cũng không trả lời, nhưng sắc mặt

muốn xanh mét cùng bộ dạng khó nói của Raymond làm Penn lập tức hiểu
rõ, y cười xấu xa, cúi xuống từ dưới giường lấy bình đựng nước tiểu ra, đưa
cho Raymond.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.