BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 167

[ Sao thế? Ngươi đang cười cái gì?]

[ Hô.... Chesil, chuyện ngươi cần học còn rất nhiều!] - nhất là chuyện

thanh niên trẻ tuổi cho rằng bình nước tiểu chỉ có lão già bệnh sắp chết mới
có thể dùng. Penn đột ngột cảm thấy y có thể không cần sốt ruột bắt cóc
Chesil, kéo dài thêm thời gian làm mình vui vẻ.

Lần thứ hai vào lại phòng, Raymond mặt như bếp lò bị lửa đốt đến đỏ

bừng. Y lắp bắp nói với y tá tới lúc đó giải quyết tốt hậu quả rồi trầm lặng
xuống, Chesil nghiêng đầu, tuy không biết Raymond đang nói cái gì, nhưng
hắn cảm thấy khóe mắt cùng hai má ửng hồng tôn khuôn mặt tuấn mỹ của y
càng thêm mỹ lệ.

Xem ra, Raymond đã từ bi thương phục hồi một chút. Chesil tự ý gật

đầu, sau đó đặt đồ ăn mang về trước mặt Raymond, gục đầu xuống cho y
một cái hôn coi như chào hỏi hôm nay.

Thân thể Raymond nháy mắt cứng ngắc, đối với hành động đột ngột này

không biết nên phản ứng làm sao. Mà Penn lộ ra vẻ mặt hỏng bét che miệng
lại.

“ Che... Chesil anh.... Penn xin giúp tôi hỏi anh ấy đây là để làm gì!”

Raymond hồi hồn về từ trong khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được quay đầu
ép hỏi Penn, làm người phiên dịch lúc này rốt cuộc phát huy công dụng!

“ Ách, a.... Khục, đây là nghi thức cầu phúc truyền từ thời Ai Cập cổ.

Cậu ta là đang chúc cậu sớm ngày hồi phục.” Penn lộ ra nụ cười làm bản
thân thoạt nhìn có sức thuyết phục, nhưng trong lòng lại nhịn không được
mắng bản thân sao lại nói với Chesil hôn môi là cách thức chào hỏi.

“ Hả? Anh khẳng định?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.