BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 212

“ Ray, lên.” Chesil nhỏ giọng nói, sau đó nâng cánh tay lên vòng qua cổ

Raymond ôm y vào trong ngực.

Động tác rõ là đối đãi với phụ nữ làm Raymond nhíu mày, vốn định cự

tuyệt, nhưng thấy Chesil di chuyển điều chỉnh thân thể, y nghĩ tư thế hắn
trước đó hẳn là rất khó chịu, liền thẳng thắn nuốt lại lời cự tuyệt, tùy ý
Chesil làm, dù sao cũng chỉ là sưởi ấm.

Toàn thân ấm lại, Raymond lập tức mơ hồ, trước khi hoàn toàn say ngủ, y

liên tục dặn dò bản thân buổi sáng nhất định phải dậy sớm hơn Penn, tránh
để đối phương vì ghen mà thối mặt tìm mình gây phiền toái.

Ào, tiếng nước từ xa truyền đến, Raymond nửa tỉnh nửa mê nuốt mấy

cái, cổ họng khô khốc làm y khó chịu, tiếng nước càng lúc càng rõ ràng kia
làm Raymond mơ thấy mình nhảy vào một dòng sông nhỏ, tận tình hưởng
thụ nước mát dễ chịu.

Nhưng y dần thanh tỉnh đột ngột ý thức được bản thân họ đang ở sa mạc,

tuyệt đối không thể có nước sông quỷ tha ma bắt kia, lúc mở mạnh mắt ra,
ngoài cửa sổ xe là một mảnh màu than chì, không khí rét lạnh sáng sớm làm
y nhịn không được rùng mình một cái. Lúc này bên vành tai lại truyền đến
một tiếng vẩy nước.

Raymond lòng đầy khó hiểu mở cửa xe, sa mạc dưới bầu trời màu than

chì là một mảnh trắng bệch vô tận, sương cát bị gió hất lên lướt qua trước
mắt, Raymond nhìn xung quanh, thấy ngoại trừ sa mạc ra không có cái gì
khác nữa, y đi đến phía sau xe, đột ngột thấy mặt cát bị nước thấm trở thành
màu đen. Ngẩn ra một chút, phía sau lại truyền đến âm thanh lạ làm y quay
đầu. Chỉ nhìn thấy Ammut xốc vải bạt lên, cái nâng trên tay đúng là bình
chứa nước của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.