BỮA SÁNG TRÊN GIƯỜNG - Trang 125

“Vậy là mẹ cô không dạy cô nấu ăn?” Becca bật cười, cảm thấy dễ thở

hơn vì anh ta không sán vào bên cạnh cô.

“Người ta sẽ chẳng bao giờ gặp mẹ tôi trong bếp đâu. Khi ly hôn, bà

được thừa hưởng ngôi nhà, người nấu bếp và người quản gia. Một điều hay
cho bố tôi vì mẹ tôi quả là một người quá quắt không ai chịu nổi. Họ không
chịu ở lại với bà. Cho dù bà đề nghị trả cho họ bao nhiêu đi nữa vẫn không
đủ để giữ chân họ.” Becca nhìn quanh bếp tìm kiếm việc gì khác để làm
trong khi Rich lại bày ra một màn lộn xộn trong lúc đong các thành phần để
trộn sốt cho vào một cái bát. “Tôi nghĩ tối nay tôi cần dạy cho anh cách là
quần áo.”

Anh ngước lên và bắt gặp đôi mắt cô. Anh hoàn tất việc đang làm, rồi

lau bàn tay còn sử dụng được, lúc này đã bê bết tương cà chua, bằng một
chiếc khăn sạch. Trời ạ. “Cô có nghĩ đó là một ý tưởng hay không? Hôm
nay tôi vốn đã không gặp nhiều may mắn với hơi nóng rồi.”

Cách anh nói ra những lời đó lại thổi bùng lên hồi ức về những khoảnh

khắc đầy cám dỗ lạ lùng trong phòng tắm.

Mạch của cô tăng vọt lên gấp đôi, và cô thiếu chút nữa đã định chỉ đơn

giản nói với anh ta hãy mang những món đồ nào cần là đi giặt khô. Đó là
cách cô vẫn làm. Nói cho cùng, ai có thời gian để là quần áo đây?

“Anh có muốn học làm việc đó không?”

“Có. Tôi muốn học. Cứ bắt đầu đi.”

Becca mỉm cười. Phải rồi. “Hãy cùng chọn ra vài chiếc áo sơ mi và

máy cái quần của anh trong lúc chờ thịt chín.” Cô tiến thẳng vào phòng ngủ
của Rich và mở tủ quần áo của anh ra. Tất cả áo sơ mi của anh được treo
nguyên trong bao nilon của tiệm giặt khô. Chiếc áo sơ mi màu xanh cô đã
mặc lúc sáng sau khi hai người cùng tỉnh dậy được treo ở cuối giường. Cô
cầm nó lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.