kêu thành tiếng, anh cố cựa quậy nhưng chân tay như tê liệt. Mồm há hốc,
thở không ra hơi, anh nằm yên nhìn cái bóng ma cao to vận bộ y phục Á
đông rộng thùng thình, và băn khoăn không hiểu nó sẽ làm gì. Lão già ngồi
xuống gần sát ngay bên chân anh và rút từ những nếp áo rộng ra một vật gì:
một cái túi. Lão cởi dây buộc, cầm hai đầu túi, rũ mạnh, có những cuộn dài
và nặng lịch kịch rơi xuống sàn, cuộn nào cũng gói giấy xanh và trên có
ghi: “1000 rúp”. Lão già thò hai cánh tay dài xương xẩu ra khỏi đôi tay áo
rộng, bắt đầu mở các gói giấy. Vàng lóe sáng lấp lánh. Tuy gần chết khiếp
vì sợ vì lo, Chartkov vẫn như bị đống vàng thôi miên, anh cứ nằm yên
không động đậy, nhìn đống tiền trên đôi tay xương xẩu của lão già ánh lên
sáng quắc, chạm vào nhau kêu leng keng, khe khẽ, âm ấm, rồi được gói lại
như cũ. Vừa lúc đó, anh chợt thấy một gói tiền lăn đến sát tận cạnh đầu
giường anh nằm. Anh cuống quýt chộp lấy và sợ hãi nhìn sang phía lão già:
lão có trông thấy anh nhặt tiền không? Nhưng hình như lão ta mải bận quá,
lão thu gói tiền lại, bỏ tất cả vào túi. Đoạn lão đứng dậy đi sang phía bên
kia bình phong, không hề đưa mắt nhìn anh. Chartkov thấy tim đập mạnh
khi nghe tiếng chân bước lệt sệt đi xa dần. Anh ghì thật chặt gói tiền vàng
trong tay, người run lẩy bẩy, chỉ sợ người ta đòi lại mất, chợt nghe thấy có
tiếng chân đi trở lại gần phía bình phong – chắc lão già nhớ ra là còn thiếu
một gói. Và đây, lão lại thò cổ ngó ra phía sau tấm bình phong. Liều chết,
Chartkov lấy hết sức ghì thật chặt gói tiền vàng trong tay, cố sức cựa quậy,
kêu lên một tiếng và sực tỉnh dậy. Người anh ướt vã mồ hôi lạnh; trống
ngực đập thình thình, ngực tức thở, tưởng chừng như muốn chết mất.
“Phải chăng đây chỉ là một giấc mộng?” – anh lẩm bẩm, hai tay ôm đầu;
nhưng lão già vừa rồi hiện ra một cách khủng khiếp, không giống như trong
một giấc mộng chút nào. Đã tỉnh rồi, anh mới thấy lão già vén một vạt
chiếc áo rộng thùng thình bước vào trong cái khung tranh, và nơi bàn tay
anh vẫn còn cái cảm giác vừa cầm một cái gì nằng nặng. Ánh trăng rọi vào
căn phòng, soi rõ trong những góc tối nhất, lúc là một bức tranh, lúc một
bàn tay thạch cao, một mảnh vải vắt trên chiếc ghế dựa, một cái quần và
một đôi ủng lấm bùn. Đến lúc bấy giờ, Chartkov mới nhận ra không phải