BỨC CHÂN DUNG - Trang 20

nhà, và sau khi khóa trái cửa lại, anh trở vào phòng làm việc, bắt đầu mở
gói tiền, tim hồi hộp đập dồn dập. Mở gói ra thì thấy toàn những đồng rúp
tiền vàng mới tinh, nóng bỏng như lửa. Gần như điên dại, anh ngây người
trước đống vàng không nhúc nhích. Bụng bảo dạ không biết đây có phải là
chiêm bao không? Trong gói có đúng một nghìn rúp, trông giống hệt như
những gói trong giấc mộng đêm qua. Anh mân mê những đồng tiền vàng,
xem đi xem lại một hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh trí lại được. Thốt nhiên anh
nhớ lại các thứ chuyện về kho tàng, về những cái tráp có ngăn đáy bí mật
của các ông bà để lại cho cháu chắt vì biết trước rằng đến đời những đứa
này, chúng sẽ phung phí hết gia tài và có ngày lâm vào cảnh túng thiếu.
Anh nghĩ bụng phải chăng đây là một ông lão đã giấu tiền vàng vào trong
ruột cái khung một bức chân dung tổ tiên để của lại cho đứa cháu nội. Thả
tâm trí theo một giấc mơ lãng mạn, cuối cùng, Chartkov nghĩ bụng biết đâu
trong chuyện này chẳng có một mối liên hệ huyền bí với số mệnh của anh,
biết đâu sự tồn tại bức tranh này chẳng gắn bó với số mệnh của anh, biết
đâu sự tồn tại bức tranh này chẳng gắn bó với bản thân cuộc sống của anh
và ngay trong việc anh mua bức tranh này, biết đâu chẳng có một điều tiên
định. Anh tò mò xem đi xét lại cái khung. Một bên thành khung có khoét
một cái rãnh bịt kín bằng một tấm ván mỏng, khéo léo quá đến nỗi không
trông thấy vết gắn, giả sử không có bàn tay viên cảnh sát đè mạnh vào thì
món tiền vàng nọ sẽ cứ nằm yên trong cái rãnh khung cho đến ngày tận thế.
Ngắm nghía bức chân dung, một lần nữa anh thán phục cái nghệ thuật của
họa sĩ, thán phục vẻ điêu luyện phi thường trong nét vẽ đôi mắt: nhìn đôi
mắt bây giờ anh không thấy ghê sợ nữa, nhưng dù sao, đứng trước nó,
trong lòng anh vẫn thấy một cảm giác khó chịu, không tài nào xua đi được.
“Không, – anh tự nhủ, – dù người muốn là ông nội của ai đi nữa, ta cũng sẽ
đem người lồng vào khung kính mạ vàng.” Anh đưa nhanh tay đặt lên đồng
tiền vàng trước mặt. Tay chạm vào đồng tiền, tim anh nổi lên đập mạnh.
Nhìn chằm chằm đống tiền, anh nghĩ thầm: “Ta sẽ làm gì đây với số tiền
này? Thế là bây giờ ta đã thoát cảnh túng thiếu, ít nhất là ba năm, có thể
đóng cửa lại mà làm việc. Bây giờ ta đã có tiền mua thuốc vẽ, trả tiền ăn
tiền nhà, tiền may mặc, sắm sửa vặt vãnh, tiền thuê nhà; bây giờ không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.