áo khoác ngoài, lơ đãng luồn bức chân dung vừa mua về vào giữa hai bức
tranh khác, đoạn gieo mình xuống chiếc đi văng hẹp, giờ đây không thể gọi
là đi văng bọc da được nữa, dãy đinh đồng trước kia đóng giữ lấy mặt da,
nay đã long cả, mặt da ở trên không còn dính vào đinh, thành thử Nikita
vẫn nhét vào dưới đấy nào bít tất, nào sơ mi, và tất cả các thứ quần áo bẩn.
Anh nằm duỗi người, trong chừng mực có thể duỗi được trên chiếc đi văng
nhỏ hẹp ấy, và cuối cùng gọi Nikita bảo thắp nến.
— Thưa cậu, không có nến ạ – Nikita đáp.
— Sao vậy?
— Vì hôm qua cũng đã không có.
Chartkov nhớ ra rằng quả nhiên hôm qua cũng đã không có nến thắp nên
anh hết nóng và ngồi im lặng. Anh để chú bé cởi chiếc áo ngoài cho và mặc
chiếc áo ngủ đã sờn mục.
— Thưa cậu, lúc nãy có ông chủ nhà đến đây – Nikita nói.
— Thì sao? Đến đòi tiền nhà chứ gì? Tao biết rồi – họa sĩ khoát tay đáp
lại.
— Nhưng ông ta đến với một người nữa kia ạ!
— Ai thế?
— Con không biết… Hình như một ông cảnh sát nào ấy.
— Cảnh sát, cảnh sát đến làm gì?
— Con không biết, ông ấy bảo đến về việc chưa trả tiền nhà.
— Thế rồi thì sao?
— Con không biết rồi sẽ ra sao; ông ta bảo: nếu không nghe thì cứ việc
xéo đi nơi khác; họ định ngày mai sẽ cùng cả hai người trở lại.
— Cho họ trở lại – Chartkov nói với giọng dửng dưng, buồn buồn. Tâm
trạng anh lúc này cực kỳ chán ngán.
Chartkov là một họa sĩ trẻ tuổi có tài và đầy hứa hẹn: có những lúc,
thoáng qua, nét bút của anh chứng tỏ một khiếu quan sát nhạy bén, một cái
nhìn sắc sảo, một mối hăm hở nhanh chóng vươn đến gần thiên nhiên. Giáo