BỨC CHÚC THƯ BẰNG MẬT MÃ - Trang 38

bảng an-pha-bê thì được một dãy chữ cái Y.U.N.F.M.E.T.E.R...
Thế mà trên tờ áp-phích, bốn chữ cái đầu tiên bằng tiếng Đức lại giống hệt
bốn chữ cái đầu tiên trong dãy chữ đã giải mã được. Vậy phải chăng bài thơ
nếu giải mã ra theo cách đó thì trở thành một bức thư bằng tiếng Đức?
Nhưng Ma-đi lại nghĩ rằng chú của Gămbađu là một người nhà quê chắc
không bao giờ rời khỏi trang trại của ông thì rất ít có khả năng ông biết thứ
ngôn ngữ đó.
“Chà! Mình lại không biết một chữ Đức nào cả! Thật không may tí nào! Ở
trường trung học mình chỉ học có tiếng Anh thôi.”
Nhưng Ma-đi rất kiên trì. Cô có trái tim thật trong sáng. Cô lại dừng trước
một khách đi đường khác để hỏi thăm trường học ở đâu, rồi cô đi đến bấm
chuông.
Người gác cổng ra mở cửa.
- Bà vui lòng cho cháu địa chỉ một trong các thầy giáo dạy tiếng Đức của
Trường Trung học - Ma-đi lễ phép hỏi.
- Ở đây có một thầy dạy tiếng Đức thôi. Đó là giáo sư Ri-sô. Có khả năng
là cháu không gặp được đâu. Giáo sư đang nghỉ hè.
- Nhà giáo sư ở đâu ạ?
- Tôi chỉ biết ở phố Xô-ren... nhưng không nhớ số nhà.
- Cháu sẽ tự hỏi thăm. Xin cảm ơn bà.
Phố Xô-ren may mà ở gần. Không có gì khó khăn trong cái thành phố nhỏ,
san sát trên sườn núi này.
Người đầu tiên mà cô gặp đã trả lời:
- Ông Ri-sô à?... Đó là người hàng xóm của tôi đấy; số 27 lầu một.
- Ông có biết giờ này giáo sư có nhà không ạ.
- Đúng ông ấy vừa đi nghỉ hè về, da dẻ màu đồng hun như người Hinđu.
Tôi vừa gặp ông ấy sáng nay đấy!
Ma-đi leo lên lầu một, phòng 27. Cô ngỡ mình nhầm cửa khi một người
đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh xắn đến khuỷu tay và đầu gối, tay
cầm một cái cưa ra mở cửa.
- Xin làm ơn, cháu muốn được gặp thầy Ri-sô ạ?
- Chính tôi đây, xin lỗi về sự ăn mặc của tôi không được chỉnh tề. Tôi đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.