- Tớ nhận ra rồi; đó là người khách trọ thứ ba của quán ăn. Lão cũng vậy,
lão làm gì thế nhỉ? Lão ta có phải là cán bộ địa chất đâu?
Cả sáu người bạn lấy làm lạ, nán lại quan sát ba nhân vật lạ lùng đó, vì sao
họ quan tâm nhiều đến hồ nước? Nhưng rồi gió lại nổi lên, Ma-đi nói:
- Chúng mình về đi kẻo cảm lạnh, vả lại đã bảy giờ rồi.
- Ta ăn tối ở đâu nhỉ? - Ti-đu hỏi.
- Lại nhà hàng thôi - Nha-phơ-rông đáp.
Bà chủ quán tiếp họ bằng nụ cười xởi lởi. Theo bà bọn trẻ này thật dễ
thương, còn con Ka-phi nữa, nhiều khi bà ta đã gia ân, dành cho nó những
món ăn thừa của khách còn lại.
- Món ăn chưa chuẩn bị xong, các cô cậu vui lòng chờ cho một lát được
không?
Tập trung vào bàn, những người "Bạn đồng hành" lại trao đổi với nhau về
bức thư di chúc và cái từ khó hiểu chưa tìm ra. Mười lăm phút sau, hai nhà
địa chất vẫn đeo giỏ trên lưng và leo thẳng lên phòng ở và sau đó lại xuống
ngay. Người nghỉ trọ thứ ba đến lượt cũng trở về và ngồi ngay vào bàn ăn,
với vẻ trầm mặc.. Sau đó, bà chủ quán mang món canh đến. Chính lúc này
Ma-đi nảy ra ý đúng lên hỏi thăm phòng "toa-lét".
- Ở lầu một, cuối hành lang cô ạ.
Ma-đi biết số phòng của ba người khách trọ do hàng ngày cô thấy họ đến
lấy chìa khóa trên tấm bảng gần quầy. Bước vội dọc hành lang, Ma-đi liếc
mắt lên các chữ số gắn trên cửa phòng. Số 3 và số 5 cạnh nhau là hai phòng
của hai nhà địa chất. Sác-chi-ê ở phòng số 9. Ma-đi đi thẳng đến “toa-lét”
rồi quay lại ngay. Cô để ý thấy phòng số 3 cánh cửa hé mở, chìa khóa còn
cắm trong ổ. Cô không thắng nổi sự tò mò, lướt nhanh vào, đảo nhanh mắt
một lượt khắp phòng vẫn còn sáng do ánh sáng ban ngày sót lại. Cái giỏ
còn nằm trên bàn, nắp đã nâng lên. Cô đến nhìn vào trong thấy có bốn năm
chiếc túi con bằng vải trắng buộc túm lại bằng sợi dây rất mảnh. Hối hận về
sự tò mò của mình, cô bước xuống phòng ăn và nói nhỏ với các bạn của
mình:
- Cửa phòng của một nhà địa chất bỏ ngỏ, mình đã bước vào. Cái giỏ vẫn
mở và nằm trên bàn, trong đó có những túi nhỏ bằng vải... Tóm lại là không