cảnh sát. Dáng người nhỏ bé của cậu làm cho người ta coi cậu như một
thằng nhóc nên người ta không xem trọng ý kiến của cậu. Cậu nói:
- Không! Không thể để cảnh sát tham gia vào! Một mình chúng ta thôi.
- Nhất trí, nhưng cậu cứ bình tĩnh, đừng lồng lộn lên như thế - Ti-đu nói -
Hình như khi nào cậu cũng nổi nóng thế, phải chín chắn mới được chứ.
Nào! Kẻ nào đã nhét hai mảnh giấy đe dọa dưới cửa phòng của chúng ta và
đã lẻn vào nhà để xe nào? Có phải tên đó biết được Gămbađu đang giữ một
bí mật..., có phải hắn đã trói anh ta và phá phách lán của anh ta không?
- Chưa hẳn thế! - Ma-đi nói - Nếu tên lạ mặt đó đã có bài thơ Ca ngợi mặt
trăng thì nó đã nắm được bí mật rồi còn gì nữa.
- Có thể là hắn chưa hiểu được bài thơ đó; hắn không biết tiếng Đức. Có thể
lúc này hắn đang cố giải mã lời di chúc mà không được nên hắn sẽ còn đến
quấy phá.
Một phút im lặng, Ma-đi nói:
- Lúc này cứ tạm coi có ba đối tượng đáng nghi. Đầu tiên là hai nhà đại
chất. Cái đêm mà chiếc lều bị phá phách và anh Gămbađu bị trói thì hai nhà
địa chất còn ở ngoài không có mặt ở nhà. Nếu họ có đi xem chiếu bóng thật
thì sau khi xem xong về đến nhà còn sớm, họ còn đủ thì giờ để đến “lều
vịt”; đây là điều đáng ngờ. Người thứ ba phải là Sác-chi-ê. Tại sao tối đó
anh ta lại đi dạo trên đất nhão nhoét ở mép hồ? Vì sao anh ta đến Mô-bơ-
rắc một mình? Và lúc nào trông anh ta cũng có vẻ chán chường ảo não,
bệnh hoạn?
Rồi Ma-đi nói thêm:
- Mình còn nghĩ đến nhân vật thứ tư nữa cơ.
- Ai?
- Người đàn ông cắm lều bạt, con người đã quát mắng chúng mình. Nhìn bề
ngoài, anh ta là một họa sĩ vì anh ta có một giá vẽ và một cuộn vải cùng
hộp màu gần cái nệm hơi của anh. Nhưng anh ta lại có cái dáng lố bịch.
Biết đâu việc hội hoạ chỉ là để che mắt thế gian?
Ngồi lại ở "phòng ngoài", những người "Bạn đồng hành" còn tranh luận
một lát nữa rồi mới đi ngủ. Trong khi đó trong phòng xép, Ma-đi vẫn thao
thức; cô nghĩ: