nước, trên đó trồi lên những vật lổn nhổn sẫm màu của tàn tích đổ nát.
- Đẹp ghê! - Tông-đuy nhận xét - Chúng mình xuống gần mép nước xem
đi.
- Đồng ý! - Ma-đi đáp - Nhưng cậu chờ mình leo lên gác một tí thôi để lấy
chiếc áo a-nô-rắc (Anorack: áo chống lạnh mặc khi trợt tuyết) đã.
Cô nhanh nhẹn lên phòng ngủ và chỉ khắc sau, chiếc áo a-nô-rắc đã vắt vai
và chân đã thay đôi giầy khác.
Hai người cầm tay nhau đi ra bờ hồ cạn nước.
- Tông-đuy, xem kìa!
- Đâu? Mình chẳng thấy gì cả.
- Theo tay mình chỉ đây, một bóng người đang di động kìa!
Tông-đuy đã thấy nhưng quá xa nên khó nhận dạng.
- Cậu ở lại đây để mình xem người đó là ai. - Tông-đuy nói với Ma-đi.
- Không, đừng đi! Không nên liều - Ma-đi ngăn lại.
Nhưng đã muộn, Tông-đuy đã vụt đi. Với những bước chân dài, cậu ta lao
về phía bóng người. Chạy được nửa đường thì mặt trăng bị một đám mây
dày che lấp, mặt hồ tối sầm lại. Tông-đuy dừng lại thở và định hướng nơi
kẻ lạ mặt vừa xuất hiện. Lúc này cậu không chạy nữa mà thận trọng bước
lên theo hướng một tảng đá hay một bức tường đổ chưa phân biệt được.
Cậu bước đi rất khó, đôi giầy nặng trĩu lún sâu trong bùn. Cuối cùng mệt
đến đứt hơi, cậu mới đến nơi và đó là một tảng đá lớn, cậu vòng quanh
mõm đá. Tên lạ mặt ở phía kia đã thấy cậu hoặc nghe được bước chân của
câu, lợi dụng bóng tối để chuồn mất.
Tông-đuy đang chờ ánh trăng chui ra khỏi mây để xem xét chung quanh thì
bỗng nhiên cậu hét lên. Đầu cậu đã bị một chiếc gậy nện xuống. Cậu lảo
đảo khuỵu xuống và trước khi ngất xỉu còn nhìn rõ cái bóng đen tập tễnh
chạy trốn và bất giác cậu nghĩ đến Gămbađu. Thế rồi đầu óc trống rỗng,
chơi vơi và không còn nhận ra gì nữa...