BỨC CHÚC THƯ BẰNG MẬT MÃ - Trang 52

khoắt đến đây thế này? Sao giờ này mà các bạn lại không ở nhà trọ Ca-bơ-
rét. Có chuyện gì xảy ra phải không?
Thực thà mà nói thì Gămbađu cảm thấy những cậu thiếu niên này có cái gì
đó do dự để nói lên điều gì đã dẫn họ đến đây trong lúc này. Thế nhưng bọn
họ cũng phải giải thích nguyên nhân của sự viếng thăm này. Tông-đuy chỉ
vào cái bướu sưng vù trên đầu và kể rằng cậu vừa bị hành hung xong ở hồ
nước.
- Bị hành hung?... Ở hồ nước?
Gămbađu sững sờ đứng lặng rồi hỏi lại:
- Đứa nào? Đứa nào đánh bạn?
- Một người đàn ông đi cà nhắc như anh.
Nghe nói "một người đàn ông đi cà nhắc như anh", Gămbađu tái mặt rồi
bầm tím lại. Máu đã dồn lên mặt anh, anh run lên, hai bàn tay co quắp, nắm
lại. Anh bật lên lời nói khàn khàn đứt quãng:
- Vậy ra các cô các cậu đổ cho tôi phải không? ... À, bây giờ tôi mới hiểu ra
tại sao các cô các cậu lại đánh thức tôi.
Đỏ mặt tía tai vì giận dữ, anh cầm một chiếc ghế giơ lên như thể ném vào
đầu những người đang đứng xung quanh mình, rồi anh lại thả chiếc ghế rơi
xuống, nét mặt chán ngán, thất vọng.
- Tôi ư?... Có phải tôi không?... Tôi mà làm như vậy à? Hả?
Ma-đi rất sợ nhưng cô tìm cách dỗ giành, động viên anh bằng giọng dịu
dàng và hết sức tự nhiên:
- Chúng tôi không đổ cho anh đâu. Chúng tôi chỉ đến tìm cho ra nhẽ. Gần
nơi Tông-đuy bị đánh, con Ka-phi đã nhặt được một chiếc mũ cát-két này,
chắc nó là của tên hành hung?
Gămbađu nhìn chiếc mũ rồi ngước mắt nhìn lên chiếc mũ đang móc trên
tường.
- Các bạn xem kỹ đi. Mũ của tôi còn đó kia, tôi chỉ có mỗi một cái.
Anh cầm lấy chiếc mũ cát-két ở tay Ma-đi, lật đi lật lại rồi đội lên đầu. Quá
rộng, nó chụp xuống tận dái tai và che gần lút mặt.
- Các bạn xem! Tôi đâu có đội vừa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.