BỨC CHÚC THƯ BẰNG MẬT MÃ - Trang 75

- Còn Ka-phi thì sao? - Bít-xtếck hỏi - Cậu cũng đem nó đi à? Nó có ích
cho bọn tớ hơn cậu đấy nếu như tên đó trở lại tìm của.
- Sao? Những ba người, à mà bốn cơ đấy thế mà không kiềm chế được hắn
hay sao?
- Kẻ tội phạm là một người thì không sao, nhưng lỡ ra cả hai vị địa chất đó
thì làm thế nào?
- Thôi đồng ý. Tớ để Ka-phi lại cho các cậu nhưng nếu tớ cần đến thì tớ sẽ
gọi nó đến bằng chiếc còi cực kêu đấy.
Nói xong Ti-đu và Nha-phơ-rông về làng. Mặc dù đang đêm tối bọn họ
cũng dễ dàng nhận ra túp lều mà không khó khăn gì, nơi một mình Ma-đi
tiếp tục canh gác một cách cẩn thận.
- Không có ai rời quán ăn cả - Ma-đi thông báo - Các cậu đã tìm được kho
báu thì chúng ta phải báo ngay cho cảnh sát chứ?
- Sao? Chúng ta gọi điện thoại ở đâu, ở Mô-bơ-rắc lúc ba giờ sáng này ư?
- Đơn giản thôi. Chúng ta đánh thức bà Coóc-bu, chủ quán trọ dậy. Bà ấy sẽ
gọi đến Xanh-phơlua giúp chúng ta.
Ti-đu suy nghĩ:
- Như vậy không khôn ngoan đâu. Tất cả quán hàng sẽ thức dậy. Tên kẻ
trộm hiểu ra ngay là người ta đang truy lùng hắn.
- Thế cậu nghĩ về chúng mình như thế nào. Chúng mình nhất định không
cho hắn đi.
- Nhưng hắn sẽ chối bay đi chứ. Hắn đã dấu vàng ở bên ngoài quán trọ và
người ta không tìm thấy gì có liên quan đến chuyện đó ở trong phòng của
hắn cả. Hắn yên trí cái hộp đó đã dấu nơi chắc chắn; hắn sẽ đến lấy vào một
lúc khác, nhưng chắc không phải đêm nay.
- Cậu nói có lý đấy Ti-đu ạ.
Ma-đi suy nghĩ rồi bỗng nhiên quyết định:
- Mình lấy xe máy đi ngay bây giờ lên Xanh-phơlua đây. Chỉ trong vòng
một giờ là cảnh sát sẽ đến thôi.
- Đừng Ma-đi! Cậu không đi được - Nha-phơ-rông khuyên can.
- Trái lại, chính mình phải đi. Mình biết đường. Mình biết cách phải trình
bày như thế nào... mà mình cũng không sợ đêm hôm dâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.