- Còn Ka-phi thì sao? - Bít-xtếck hỏi - Cậu cũng đem nó đi à? Nó có ích
cho bọn tớ hơn cậu đấy nếu như tên đó trở lại tìm của.
- Sao? Những ba người, à mà bốn cơ đấy thế mà không kiềm chế được hắn
hay sao?
- Kẻ tội phạm là một người thì không sao, nhưng lỡ ra cả hai vị địa chất đó
thì làm thế nào?
- Thôi đồng ý. Tớ để Ka-phi lại cho các cậu nhưng nếu tớ cần đến thì tớ sẽ
gọi nó đến bằng chiếc còi cực kêu đấy.
Nói xong Ti-đu và Nha-phơ-rông về làng. Mặc dù đang đêm tối bọn họ
cũng dễ dàng nhận ra túp lều mà không khó khăn gì, nơi một mình Ma-đi
tiếp tục canh gác một cách cẩn thận.
- Không có ai rời quán ăn cả - Ma-đi thông báo - Các cậu đã tìm được kho
báu thì chúng ta phải báo ngay cho cảnh sát chứ?
- Sao? Chúng ta gọi điện thoại ở đâu, ở Mô-bơ-rắc lúc ba giờ sáng này ư?
- Đơn giản thôi. Chúng ta đánh thức bà Coóc-bu, chủ quán trọ dậy. Bà ấy sẽ
gọi đến Xanh-phơlua giúp chúng ta.
Ti-đu suy nghĩ:
- Như vậy không khôn ngoan đâu. Tất cả quán hàng sẽ thức dậy. Tên kẻ
trộm hiểu ra ngay là người ta đang truy lùng hắn.
- Thế cậu nghĩ về chúng mình như thế nào. Chúng mình nhất định không
cho hắn đi.
- Nhưng hắn sẽ chối bay đi chứ. Hắn đã dấu vàng ở bên ngoài quán trọ và
người ta không tìm thấy gì có liên quan đến chuyện đó ở trong phòng của
hắn cả. Hắn yên trí cái hộp đó đã dấu nơi chắc chắn; hắn sẽ đến lấy vào một
lúc khác, nhưng chắc không phải đêm nay.
- Cậu nói có lý đấy Ti-đu ạ.
Ma-đi suy nghĩ rồi bỗng nhiên quyết định:
- Mình lấy xe máy đi ngay bây giờ lên Xanh-phơlua đây. Chỉ trong vòng
một giờ là cảnh sát sẽ đến thôi.
- Đừng Ma-đi! Cậu không đi được - Nha-phơ-rông khuyên can.
- Trái lại, chính mình phải đi. Mình biết đường. Mình biết cách phải trình
bày như thế nào... mà mình cũng không sợ đêm hôm dâu.