BỨC CHÚC THƯ BẰNG MẬT MÃ - Trang 87

- Chiếc ủng kia đây rồi! Chính chủ của chiếc ủng này là thủ phạm.
- Hắn đi đâu rồi? Các anh đã canh gác quán trọ suốt cả đêm cơ mà? - Viên
thượng sĩ nói - Dù sao thì hắn không thể "bốc hơi" nhanh như thế được!
Nha-phơ-rông đáp:
- Hắn chưa thể đi xa. Xe của hắn còn ở trong chỗ đỗ xe. Hắn chạy bộ,
chúng ta còn hy vọng, con chó của chúng tôi có thể bắt nó lại.
Ti-đu bảo con chó của mình tiếp tục truy dấu vết, bắt đầu từ phòng ở trở đi.
Ka-phi đi đi lại lại trên hành lang, Ma-đi thì ngờ thủ phạm đi về phía toa-lét
mà cửa sổ mở đã che cho hắn như đêm qua. Không, Ka-phi chậm lại trong
hành lang rồi nó dùng lại trước cánh cửa đối diện với phòng ngủ.
- Cửa này mở ra đâu? Viên thượng sĩ hỏi bà chủ quán.
- Mở lên cầu thang.
- Để leo lên đâu?
- Lên gian áp mái... ông có thể mở ra, không khóa đâu.
Ka-phi chỉ chực leo lên. Tức thì cánh cửa hé mở, nó đưa mõm gạt ra để lấy
lối, leo lên cầu thang dốc đứng rồi bước ra dưới mái nhà.
Như đa số tầng áp mái, nó ngổn ngang những đống đồ cũ, nào bàn ghế vật
dụng không dùng nữa, những quần áo bạc màu và rách rưới. Ka-phi luồn
vào giữa những "cổ vật" đó rồi nhảy chồm chân lên một chiếc hòm cũ đan
bằng cây miên liễu mà người ta thường gọi là cái "giành". Nó hít hít những
khe hở, vừa ve vẩy đuôi vừa gầm gừ làm cho mọi người và chủ của nó
không thể nào nhầm dược.
Bằng một cử chỉ dứt khoát, viên thượng sĩ nâng chiếc nắp lên. Ma-đi kêu
lên kinh ngạc khi thấy một người đàn ông ngồi gập mình đầu gục xuống
giữa hai đầu gối.
Viên thượng sĩ ra lệnh cụt lủn:
- Đi ra!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.