BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 105

Tuppence ăn thịt heo nguội và trứng và vài khoanh bánh mì dày phết bơ và
ca ngợi món mứt quả mâm xôi ở nhà làm, món sở thích của cô, cô thành
thật loan báo, và nhanh chóng hấp thu tốt nhất dòng suối thông tin để có thể
ghi vào sổ tay sau này. Toàn cảnh quá khứ của miền này dường như giăng
ra trước mặt cô.

Không có diễn tiến theo thứ tự nào xuất hiện điều đó làm cho sự việc khó
khăn. Bà Copleigh nhảy từ mười lăm năm đến cách đây hai năm đến tháng
qua, rồi trở lại một điểm nào đó từ số hai mươi. Tất cả điều này sẽ được
phân loại nhiều. Tuppence tự hỏi cuối cùng mình có gặt hái được gì không.

Nút đầu tiên bà ấn không cho cô kết quả gì. Đó là sự nhắc nhở đến bà
Lancaster.

- Tôi nghĩ bà ấy đến từ đâu đó, Tuppence nói, chấp nhận nhiều nét mơ hồ
thể hiện qua giọng nói của mình. Bà ấy có một bức tranh - một bức tranh
được vẽ rất đẹp do một hoạ sĩ tôi tin đã từng xuống đây.

- Bà nói ai thế?

- Bà Lancaster.

- Không, tôi không nhớ bất cứ bà Lancaster nào trong những vùng này.
Lancaster. Lancaster. Một người quý tộc bị một tai nạn xe hơi, tôi nhớ.
Không, đó là tôi đang nghĩ đến chiếc xe hơi. Đó là một chiếc Lancaster.
Không phải bà Lancaster. Cũng sẽ không phải cô Bolton, phải không? Tôi
nghĩ bây giờ cô ta khoảng bảy mươi tuổi. Có thể cô đã cưới ông Lancaster.
Cô ấy đi xa và du lịch ra ngoại quốc rồi và tôi có nghe cô ta cưới người
khác.

- Bức tranh bà ấy tặng dì tôi do ông Boscobel vẽ - tôi nghĩ đó là cái tên,
Tuppennce nói. Món mứt thật tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.