BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 106

- Giống như hầu hết mọi người đều làm, tôi không cho táo vào. Mọi người
nói như thế làm mứt đông hơn, nhưng khiến mùi hương không còn.

- Phải, tôi hoàn toàn đồng ý với bà. Nó mất hương vị.

- Hồi này cô nói ai? Nó bắt đầu bằng chứ B nhưng tôi chưa hoàn toàn nắm
bắt được.

- Boscobel, tôi nghĩ thế.

- Ô, tôi nhớ ông Boscowan rất rõ. Nào hãy coi lại. Chắc phải là - ông ta
xuống đây cách đây ít nhất cũng mười lăm năm. Ông ta đến liên tục trong
nhiều năm. Ông yêu thích chỗ này. Thực tế có thuê một túp lều. Đó là một
trong những túp lều của Nông phu Hart, cái nhà ông ta giữ lại cho người
làm thuê. Nhưng họ xây một ngôi nhà mới. Nhà hội đồng ấy. Bốn nhà tranh
đặc biệt dành cho người làm thuê.

- Ông B là nghệ sĩ bình thường, bà Copleigh nói. Ông thường mặc cái áo
choàng không tin được. Loại vải nhung hay vải to sợi dày có sọc. Trong
khủy tay áo có nhiều lỗ rách và ông mặc áo sơ mi màu xanh lục hay màu
vàng. Ông ấy hả, rất thú vị.Tôi thích tranh ông ta. Một năm ông ấy có triển
lãm. Thời gian khoảng gần lễ Giáng sinh. Không, dĩ nhiên không, phải là
vào hè cơ. Mùa đông ông ấy không ở đây. Phải, rất đẹp. Nếu cô hiểu điều
tôi nói, không có gì gợi hứng cả. Chỉ có một căn nhà với hai cái cây và hai
con bò cái nhìn qua hàng rào. Nhưng tất cả đều dễ chịu yên tĩnh và những
màu sắc đều đẹp. Không giống như một số bạn trẻ ngày hôm nay.

- Bà có nhiều nghệ sĩ xuống đây không?

- Thật sự thì không. Ô không, đừng nói đến chuyện đó. Một hai qúy bà đến
đây vào mùa hè và thỉnh thoảng làm vài bức phác thảo, nhưng tôi không
nghĩ nhiều về họ. Cách đây một năm tôi có một người bạn trẻ, tự xưng là
một nghệ sĩ. Không đẽo gọt thích đáng. Tôi không thể nói tôi thích tranh
anh ta nhiều. Dù sao tất cả những màu sắc đều cuốn xoáy mơ hồ. Cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.