BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 113

- Và rồi cô vướng vào chuyện rắc rối, phải không? Tuppence nói, dùng lời
nói khéo nổi danh, hi vọng dưới hình thức đó sẽ không làm tổn thương ý
thức đạo đức của bà Copleigh.

- Chắc phải là ông ta, tôi nghĩ vậy. Dẫu sao, điều ấy hiển nhiên. Tôi thấy
chuyện đó kéo dài thế nào trước khi mẹ cô biết. Cô ta là con người đẹp.
Cao tròn lẳng và đẹp gái. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy là hạng người có thể
chịu đựng mọi sự. Cô ấy suy sụp, cô biết không. Cô thường đi lang thang
bên ngoài như một kẻ dại, lẩm bẩm một mình. Nếu cô hỏi ông ta xử tệ với
cô ấy, thì đúng thế. Đí xa và bỏ mặc cô ấy khi ông ta khám phá ra những gì
đang xảy ra. Tất nhiên, một người mẹ như một người mẹ sẽ đi tìm hắn ta
nói chuyện với hắn và khiến cho hắn hiểu phận sự của hắn nằm ở đâu,
nhưng bà Charrington không có đủ tinh thần làm điều đó. Dù sao, bà mẹ đã
khôn ngoan, bà đem con gái đi xa. Khóa cửa nhà lại, sau đó bà dựng bảng
bán nhà. Họ trở về đóng gói đồ đạc, tôi tin thế, nhưng họ không bao giờ về
làng hay nói chuyện với ai. Có một số câu chuyện đồn đãi quanh đây. Tôi
không bao giờ biết có phần nào sự thật không.

- Một số cư dân dựng lên chuyện gì đó. Ông Copleigh bất ngờ nói.

- Tốt, anh có lí đó, George. Có lẽ chúng còn là sự thật. Những chuyện như
thế vẫn xảy ra. Và như anh nói, cô gái ấy đối với tôi có cái đầu không thật
ổn định lắm.

- Chuyện gì nữa thế. Tuppence hỏi.

- Thật ư, tôi không thích nói ra đâu. Từ đó là cả một thời gian dài và tôi
không thích nói cái gì minh không chắc. Đó là cô Louise của Bà Badcok kẻ
gây bối rối. Cô gái ấy là kẻ nói dối cực kì. Những chuyện cô ta nói. Bất cứ
cái gì dựng nên một câu chuyện hay.

- Mà chuyện gì cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.