BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 170

Cử chỉ của ông ta dịu dàng nhưng quả quyết. Nó không phô bày sự bối rối,
không lo phiền. Nhưng tính chất dứt khoát của giọng nói rất xác định. Rồi
ông thẳng người lên và phong thái mềm lại một chút.

- Thật sự tôi không lo, ông Beresfold, ông biết mà, ông nói giọng khích lệ.
Ô, tôi không để cho bà nhà phải lo. Bà Lancaster, là một bà già và có
khuynh hướng hay quên, tôi tin thế. Có lẽ bà đã quên tuốt tất cả về bức
tranh mà bà ấy tặng rồi. Bà ấy bảy mươi lăm hay bảy mươi sáu rồi chứ. Ở
tuổi đó, người ta quên dễ dàng lắm, khỏi phải nói.

- Ông có biết tính cách cá nhân của bà ấy không?

- Không, thật sự tôi chưa bao giờ gặp bà ta.

- Nhưng ông biết bà Johnson?

- Tôi gặp bà ấy khi bà thỉnh thoảng đến đây để tư vấn tôi về những cuộc
sắp xếp. Bà ấy hình như là một người vui vẻ, nghiêm túc. Trong những
cuộc sắp xếp bà ấy làm bà tỏ ra khá có năng lực. Ông đứng dậy nói, rất tiếc
tôi không thể giúp ông nữa, ông Beresfold.

Đó là một lối đuổi khách dịu dàng nhưng cương quyết.

Tommy bước ra ngoài đường Bloomsybury và nhìn quanh tìm một chiếc
tắc xi. Cái gói anh đang mang, dù không có sức nặng, là một kích thước
đáng kể. Trong một chốc anh nhìn lên toà nhà anh vừa rời khỏi. Toà nhà
được xây dựng từ lâu, tiếng tăm đáng kính. Ở đó không có gì có thể lầm
lẫn, rõ ràng không có gì có thể sai lầm với nhà Messrs. Partingdale, Harris,
Lockeridge và Partingdale, không có gì sai lầm với ông Eccles, không có
dấu hiệu kinh hoảng hay chán nản, không có sự mập mờ hay bất ổn. Trong
sách vở, Tommy buồn bã nghĩ, nhắc đến bà Lancaster hay bà Johnson chắc
phải nói đến một khởi đầu tội lỗi hay cái liếc nhìn gian xảo. Một cái gì đó
trình bày những cái tên được đăng kí, tất cả không tốt. Trong đời sống thực
tế những sự việc không xảy ra như vậy. Tất cả cái ông Eccles có trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.