BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 24

- Bà sống ở đây bao lâu rồi?

- Khá lâu. Để tôi xem nào, bảy năm - tám năm. Phải, phải, chắc là hơn tám
năm rồi. Bà ta thở dài. Người ta mất liên lạc với mọi chuyện. Và người
khác cũng thế. Bất cứ bà con nào tôi còn lại đều ở ngoại quốc.

- Điều đó chắc khá buồn.

- Không, thật sự thì không. Tôi không lưu tâm đến họ lắm. Thật sự, tôi
thậm chí cũng không hiểu họ rõ. Tôi có một chứng bịnh tệ hại - một căn
bịnh cực kì tệ hại - và tôi cô đơn trong thế giới này, vì thế họ nghĩ sống tại
một nơi như thế này sẽ tốt hơn cho tôi. Tôi nghĩ mình rất may mắn đã đến
đây. Họ quá tử tế và sâu sắc. Và những khu vườn thì tuyệt đẹp. Tự tôi cũng
hiểu rằng mình không nên sống một mình vì đôi khi tôi làm mọi việc rối
tung lên, cô biết không. Rất lộn xộn. Bà ta vỗ vào trán. Tôi rối trí ở đây. Tôi
lẫn lộn những thứ. Tôi không luôn luôn nhớ chính xác những gì đã xảy ra.

- Tôi rất buồn, Tuppence nói. Tôi tưởng người ta luôn luôn phải có một cái
gì đó, phải không?

- Một số chứng bịnh gây đau đớn vô cùng. Ơ đây chúng tôi có hai người
phụ nữ khốn khổ đang sống với chứng viêm khớp trầm trọng. Họ đau đớn
kinh khủng. Vì thế tôi nghĩ không có chi quan trọng nếu người ta có một
chút lẫn lộn về những gì xảy ra và ở đâu, và họ là ai, và tất cả nếu không có
chi khác. Dù sao đi nữa nó cũng không phải là nỗi đau đớn tự nhiên.

- Không, tôi nghĩ bà hoàn toàn có lí.

Cánh cửa mở ra một cô gái mặc áo choàng trắng bước vào với cái khay nhỏ
trên có bình cà phê với cái dĩa có hai bánh bích quy, cô ta đặt xuống cạnh
Tuppence.

- Cô Packard nghĩ rằng có thể bà cần một tách cà phê, cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.