BỨC HỌA MAJA KHỎA THÂN - Trang 184

– Quân sát nhân!
Maria Cayettana cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ghê sợ đó, nàng lấy

tay che mặt, toàn thân rung lên vì tiếng thổn thức. Nhưng khi nàng ngẩng
lên, thì đôi mắt ráo khô. Nàng không còn nước mắt nữa.

– Tôi rất đau lòng - nàng lẩm bẩm - tôi tưởng Gôđoa không bao giờ dám

hành động như vậy.

– Còn tôi thì tôi biết rõ hắn sẽ dám làm. Bây giờ chắc Công nương hiểu

vì sao tôi không thể tán thành hành động này của Công nương.

Nàng thở dài, gục đầu vào vai chàng họa sĩ, vùi mặt vào trong cổ áo

choàng của anh. Nàng nói nhỏ, gần như không thành tiếng:

– Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tàn sát dã man như thế này bao giờ.
Lại một loạt súng rộ lên trong khoảng đêm yên tĩnh Franxitxcô giật

mình.

– Chúng sẽ đi lùng tất cả khu vực này bây giờ. Ta phải chạy thôi.

– Còn cỗ xe ngựa của tôi...
– Bây giờ thì không thể tìm được. Muốn đi về phía ấy, lại phải vượt qua

khu Quảng trường. Như vậy rất nguy hiểm. Công nương đã thấy bọn lính
khinh kỵ của Nhà Vua đấy, nhìn thấy ta là chúng bắn ngay.

– Tôi sẽ nói cho chúng biết tôi là ai.

– Công nương tưởng chúng sẽ tin lời Công nương sao? Tha lỗi cho tôi,

nói thực lúc này Công nương không còn vẻ gì của Công tước phu nhân
Anbơ cả. Chúng sẽ giết ta trước khi nghe trình bày.

Maria Cayettana đành nhẫn nhục.
– Thôi, bây giờ anh bảo tôi làm thế nào, tôi cũng sẽ làm theo, anh Pacô!

Gôya giật mình, nhìn nàng đăm đăm. Anh không thể đoán rõ được nàng

thốt ra tiếng “anh” và gọi bằng cái tên “Pacô” thân mật ấy là do chủ ý, hay
chỉ vì có tính buột miệng. Nhưng anh không có thì giờ để suy nghĩ thêm.

– Chạy thôi! - Anh nói giật giọng và cầm tay nàng kéo đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.