BỨC HỌA MAJA KHỎA THÂN - Trang 191

Vẻ ngơ ngác viên thiếu úy hỏi:
– Lệnh Công nương quen biết người này?

– Đó là điều hiển nhiên.
Franxitxcô cảm thấy một cái gì nhói lên trong tim, như lòng ghen tuông,

anh hỏi bằng giọng khô khan:

– Lệnh Công nương cũng biết ông sĩ quan này?

– Ngài thiếu úy Đông Rôđrigơ Xansêđơ, một người bạn cố cựu của tôi.

Anh Rôđrigơ, tôi giới thiệu với anh, Ngài Franxitxcô Gôya, họa sĩ Hoàng
cung, người đã cứu sống tôi đêm nay, cứu cuộc đời và danh dự của tôi.

Hai người đàn ông nhìn nhau, hơi thẹn thùng cùng cúi chào nhau một

cách gượng gạo. Maria Cayettana nói tiếp:

– Xin cảm ơn cả hai anh, nhưng phải thú thật là vừa rồi các anh đã hấp

tấp xử sự như bọn con nít vậy.

Đông Rôđrigơ không muốn cười.
– Maria, tôi tìm Lệnh Công nương khắp nơi. Tôi gặp người dong xe của

Lệnh Công nương cách đây đã mấy giờ đồng hồ, khi tôi dẫn quân lính vào
khu Quảng trường Plada Mayo. Y nói là không hiểu Công nương biến đâu
mất. Tôi lo lắng vô cùng.

– Anh yên tâm, Rôđrigơ. Anh đã thấy tôi đấy, bình an khỏe mạnh.

– Tôi đã nói mãi với Lệnh Công nương là đêm nay đừng có mặc bộ y

phục kỳ quái ấy. Tôi biết Gôđoa có mật lệnh cho quân lính hành động đối
phó với mọi sự biến, thẳng tay đàn áp mọi lực lượng gây rối, nhưng là một
người lính, tôi không được phép để lộ mật lệnh ấy. Đáng lẽ Công nương
phải nghe những lời khuyên can của tôi. Nhưng Công nương có nghe ai bao
giờ. Công nương chỉ làm theo ý mình. Tai họa là ở đó.

Trái tim như thắt lại, Franxitxcô nhận thấy viên sĩ quan nói với nàng như

lời lẽ một người đang lo lắng cho người yêu. Chắc chắn anh ta là người
được nữ Công tước sủng ái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.