BỨC HỌA MAJA KHỎA THÂN - Trang 195

– Cái gì cũng quan trọng. Công nương yêu hắn?
– Không.

Franxitxcô gặng thêm:
– Công nương yêu hắn. Mà không phải chỉ có mình hắn là người duy

nhất, vả lại hắn ta cũng yêu Công nương.

Nữ Công tước thở dài, nhắm mắt lại hồi lâu.

– Tôi xin anh, - nàng thì thầm, - đừng nói đến hắn.
Gôya cảm thấy hổ thẹn vì lòng ghen và cầm lấy tay nàng. Sự tiếp xúc ấy

làm nàng rùng mình. Nàng mở mắt ra, nhìn anh:

– Anh có nhớ bức ký họa anh đã vẽ tại đây ngày mà chúng ta mới quen

nhau không? Mụ phù thủy trên giàn lửa. Giờ đây anh muốn thấy gì trên
gương mặt của tôi? Tôi vẫn là mụ phù thủy? Hình ảnh một con quỷ dữ?
Hay có thể đúng là một cô “maja” trên đường phố?

Franxitxcô ngập ngừng một lúc lâu trước khi trả lời:
– Tôi nhìn thấy trong đôi mắt Công nương bầu trời Aragôn lấp lánh

muôn vì sao. Tôi nhìn thấy ở đôi mắt ấy dòng nước trong xanh của con
sông vùng Catxtiơ với những dãy núi trùng điệp đến tận chân trời...

Maria muốn cười, nhưng tiếng cười nghẹn lại trong tiếng thổn thức:

– Anh nhìn thấy những cái ấy từ bao giờ?
– Từ ngày đầu tiên ở vũ trường “Côriđa”, ngay cả những lúc tôi nhìn

Công nương với lòng thù hận và khinh ghét... Nàng biết không, tôi đã từng
vẽ hàng trăm bức chân dung nàng... - anh thú nhận đột ngột.

– Vẽ bằng trí nhớ? Thế ra anh không hề quên?

– Không một giây phút nào.
– Trong những bức chân dung ấy, cái nào anh ưng ý nhất?
– Bức chân dung tôi vẽ đêm nay.

– Đêm nay ư?
– Đúng thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.