BỨC HỌA MAJA KHỎA THÂN - Trang 212

– Thế dọc đường nàng cũng ngủ được trên xe chứ?
– Không đâu. Thật đáng ái ngại, Công nương không ngủ được. Vì vậy,

giờ đây, phải để nàng nghỉ ngơi một chút. Vả lại, chúng tôi cũng chỉ mới
tới đây được mấy tiếng đồng hồ. Công tước phu nhân đã ra lệnh nghiêm
ngặt là không được để một ai đến quấy rầy nàng, bất cứ về một lý do gì.

– Chính tôi đây mới thật đáng ái ngại. - Gôya nói với giọng cương quyết

- Tôi buộc lòng phải làm trái với mệnh lệnh ấy.

– Thưa tôn ông, tôi xin tôn ông thể tình - người thái nữ van vỉ - tôi biết là

tôi không được quyền nói với tôn ông nhưng lời báo trước này, nhưng... xin
tôn ông hãy trở về Mađrit. Ngài không thể ở lại đây. Lệnh Công nương
không muốn tiếp ai trong những ngày nàng lưu tại đây.

– Nàng có biết tôi đã đến đây không?

Đôna Anita nói dối một cách vụng về:
– Ồ không, phu nhân chưa biết. Người gác cửa đến báo trực tiếp với tôi

thôi.

Franxitxcô đứng lên, nét mặt u ám.

– Tôi không rõ bà có biết chuyện đã xảy ra trong đêm vũ hội trá hình

không, nhưng ít ra, bà cũng phải hiểu điều này: không bao giờ tôi cho phép
một người đàn bà, mặc dù người ấy là ai, đem tôi ra làm trò giễu cợt.

Người thái nữ vội vàng đứng lên:
– Lâu đài đã bỏ vắng và đóng cửa, không mời khách từ lâu. Ở đây, chúng

tôi mới đến, nên cũng không có phòng đủ tiện nghi đón khách. Vả lại, vùng
này là miền nông thôn, chúng tôi không thể tiếp nhận bất cứ người nào lưu
trú lại cả. Tôn ông phải ra trọ ngoài Quán trọ, trước khi quay về Mađrit.

Franxitxcô không nghe những lời từ chối của người thái nữ. Anh hỏi

giọng hơi xẵng:

– Nàng hiện ở đâu?
Hoảng sợ, Đôna Anita đưa mắt liếc nhanh về phía một cái cửa thông với

phòng khách lớn. Thế là đủ cho Gôya đoán biết. Anh vùng đứng lên, mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.